
Tú Đạt cơ hồ ngã đúng chỗ của Hiểu Huỳnh, trong lòng BáchThảo bùng lên cơn thịnh nộ. Chắc chắn cô ta cố tình! Lúc đầu còn chưa khẳngđịnh, nhưng liên tiếp ba lần đều như vậy,chắc chắn Kim Mẫn Châu kia cố tình đábay đối thủ ra ngoài, còn cố tình để các đối thủ rơi cùng một chỗ.
Trong thi đấu Taekwondo, thắng bại không nên cay cú, dẫu tuổi nhỏcũng có thể chiến thắng người lớn tuổi, điều đó không phải là hiếm, tuynhiên...
Cố tình sì nhục người khác là không thể chấp nhận!
"Ha ha ha!"
Kim Mẫn Châu cười khanh khách, càng đắc ý nhìn khắp lượt các đệ tửcủa võ quán Tùng Bách nét mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Cô ta nói tiếng Hánbằng một giọng cứng nhắc:
Tôi đã nói rồi mà! Một mình tôi hoàn toàn có thể! Các huynh đệ cứviệc đi dạo phố! Không cần ra tay! Trình độ các vị ở dây quá kém! Taekwondo làcủa Hàn Quốc! Các vị! không học nổi đâu!"
"Mẫn Châu!"
Võ sư Phổ hơi cao giọng quát, hình như muốn ngăn cản Kim Mẫn Châu,nhưng giọng lại chậm rãi, dừng dưng, ánh mắt nhìn Dụ quán chủ thậm chí đượm vẻgiễu cợt. Dụ quán chủ vẫn điềm tĩnh như thường, hình như ba trận giao đấu vừarồi cũng chỉ như những tập luyện thông thường.
"Sư phụ sao thế?" Giọng Hiểu Huỳnh vẫn còn hơi nức nở,đầy căm phẫn nói: " Đây đâu phải là giao đấu, rõ ràng là võ quán Xương Hảiđến đánh võ quán chúng ta! Sao sư phụ..."
Nếu ở võ quán Toàn Thắng, mấy vị sư bá đã đùng đùng nổi giận rôi,Bách Thảo thở dài.
Lúc đó, thím Phạm từ bên ngoài đi vào, đến bên Dụ quán chủ, nóinhỏ; "Phu nhân hỏi giao đấu đã kết thúc chưa, phu nhân đang đợi khách ởphòng trà".
"Phu nhân?"
Võ sư Phổ hình như nghe hiểu, mắt lóe sáng vẻ ngạc nhiên.
"Kết thúc rồi, thím nói với phu nhân, chúng tôi sẽ đếnngay", Dụ quán chủ gật đầu nói. Sau đó, ông lại quay sang dùng tiếng Hànnói với võ sư Phổ. Võ sư Phổ lập tức đứng lên, hình như chuẩn bị đi ra, lạingập ngừng, dặn dò mấy đệ tử đi theo, bốn đệ tử bao gồm cả Kim Mẫn Châu đồngthanh trả lời.
Dụ quán chủ nhìn lướt qua các đệ tử võ quán Tùng Bách đang bwngfbừng lửa giận, hạ giọng nói: "Mục đích tập luyện Teakwondo là tu thândưỡng tính, không phải là để ỷ mạnh hiếu chiến, càng không phải để khoe khoang.Kim Mẫn Châu dù tuổi còn nhỏ nhưng rất xuất sắc, đáng để các trò học tập. Thờigian còn lại các trò thhwr giao hữu một chút, nhưng phải nhớ không nên ôm hậntrả thù".
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách buồn rầu nhìn ông.
"Rõ chưa?", Dụ quán chủ nghiêm mặt hỏi.
"Rõ, sư phụ."
Các đệ tử đồng thanh trả lời, cúi đầu ủ rũ, lúc đó Dụ quán chủ mớicùng võ sư Phổ rời phòng tập.
Không khí trong phòng im lìm như chết.
Mắt nhìn theo bóng Dụ quán chủ và võ sư Phổ đi xa dần, Kim MẫnChâu trở lại vẻ cao ngạo lúc trước, chẳng nói chẳng rằng đi lại trước mặt cácđệ tử võ quán Tùng Bách, cao giọng nói: "Ra đi! Còn ai nữa! Ra đấu vớitôi! Không nói gì hả? Chẳng lẽ! Các vị đều sợ cả rồi!".
Hiểu Huỳnh giận sôi người, phủi nhưng vụn cỏ dính trên quần áo,hùng hổ xông vào, hét to: "Ai thèm sợ! Chúng tôi… không thèm đánh với cô!Cô cũng chỉ mới đai lam, thắng cô chúng tôi không bỏ động thủ!".
Nói rồi, Hiểu Huỳnh đưa mắt nhìn các sư huynh, sư tỷ nhưng lạinhận ra họ cũng có mối em ngại như mình. Thấy Tú Đạt cũng không phải là đối thủcủa cô ta, vậy thì nhưng người cùng lứa, có đánh cũng không thắng nổi. Trừ phi,sư huynh Nhược Bạch, sư huynh Diệc Phong, sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm ra tay,nhưng họ đều là những đệ tử đai đen, nghênh chiến với đệ tử đai lam, dù cóthắng cũng bị chê cười, huống hồ đó chỉ là đứa con gái khoảng mười tuổi.
"Ha ha! Rõ ràng nhá! Các vị không dám!" Kim Mẫn Châu nhưđứa trẻ được nuông chiều, mũi một tấc phổng lên trời. "Hừ, các vị! Các vịkhông xứng luyện Teakwondo! Teakwondo! Báu vật của Hàn Quốc! Các vị có tập baolâu! Cũng không phải đối thủ của chúng tôi!"
"Cô!"
"Cô quá đáng rồi!"
Bị sỉ nhục ngang nhiên như vậy, các đệ tử của võ quán Tùng Báchkhông kìm nén được nữa, các đường gân xanh trên thái dương hằn lên, giật liênhồi, ngay đến Nhược Bạch ngày thường luôn điền tĩnh, ánh mắt cũng sa sầm đángsợ!
"Ai nói Taekwondo là của Hàn Quốc!"
Một giọng nói lảnh lót từ bên ngoài vọng vào phòng tập, Bách Thảođang cầm chổi định ra về, vì sợ ở lại sẽ không kìm nổi tức giận, không ngờ câusỉ nhục vừa rồi của Kim Mẫn Châu giống như giọt nước tràn ly, đập tan nỗ lựckìm chế cuối cùng của cô!
"Teakwondo bắt nguồn từ Trung Quốc, từ võ thuật Trung Hoabiến hóa mà ra, lưu truyền đến bán đảo Triều Tiên, dần dần phát triển thànhTeakwondo hiện nay! Nếu không có võ thuật Trung Hoa, thì làm gì có cái gọi làTeakwondo báu vật của Hàn Quốc như cô nói!"
Nắm Chặt cán chổi trong tay, mắt nhìn Kim Mẫn Châu đang đắc thếchằm chằm, nỗi tức giận sôi sục trong lòng cô như một con rồng lửa lồng lộn.
Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng Kim Mẫn Châu cũng hiểu đại khái,cô gái bên ngoài có vẻ là người dọn vệ sinh đang nói linh tinh gì đó hình nhưTaewondo không phải của Hàn Quốc, mà là của Trung Quốc! Tức đỏ mặt, cô ra hétlên với Bách Thảo:
"Láo! Láo! Nói Láo!"
" Không phải là nói láo! Các người lúc thì cái này của cácngười, lúc thì nói cái kia của các người, chẳng lẽ đều là của các người