
hi đấu lựa chọn đại diện hôm nay kếtthúc, ngày mai sau buổi tập sáng sẻ chính thức công bố danh sách các đệ tử đạidiện võ quán tham gia cuộc thi đấu năm nay. Nói xong, anh quay người đi ra, anhem Đình Hạo, Đình Nghi sau một ngày theo dõi các trận đấu cũng ra khỏi phòngtập, tiếp đến là Diệc Phong và Tú Cầm cũng lần lượt đi ra.
Bách Thảo tư lự, hai tay bó gối ngồi trên đệm phòng tập.
Vốn định đợi cho mọi người ra hết, dọn dẹp vệ sinh rồi đi ăn cơm.Chỉ còn hai tuần nữa là đến trận thi đấu năm nay, thời gian luyện tập khôngnhiều, cô nhất định phải tranh thủ từng phút.
Quả là cô đã giành chiến thắng một cách may mắn trong trận thi đấuvới Tú Cầm.
Nếu muốn có thể giành chiến thắng trong trận thi đấu quan trọngdiễn ra sau hai tuần nữa mà không dựa vào may mắn, cô nhất thiết phải gấp rútnâng cao trình độ, phải nhanh chóng trưởng thành. Nhưng làm thế nào đề nâng caotrình độ, nhanh chóng trưởng thành? Trước đây, sư phụ thường nói cô rất thiếukinh nghiệm thi đấu, có phải sư phụ muốn nói đến vấn đề này không? Sư phụ, nhấtđịnh sư phụ sẽ có biện pháp, nghĩ đến đây, bỗng cô muốn chạy ngay đến trước mặtsư phụ, hỏi sư phụ nên làm thế nào, cho dù sau đó không ăn không ngủ suốt đêmngày luyện tập, cô cũng không muốn giành chiến thắng một cách khó coi như hômnay.
Có người từ phía sau đi tới.
Cô có thể cảm nhận được từng ánh mắt không thiện chí hướng vàomình. Trong những ngày ở võ quán Toàn Thắng, cô đã quá quen với những ánh mắtđó, quen đến thành nhàm, nó không còn gây đau khổ cho cô nữa.
"Thích Bách Thảo, mày không cảm thấy xấu hổ sao?"
Một bóng người đứng trước mặt cô, giọng nói bất bình phẫn nộ, mộtsố đệ tử còn chưa rời phòng tập cũng dồn mắt vào cô. Bách Thảo ngẩng đầu, thấyTú Đạt mặt đỏ lựng, nhìn mình đầy tức tối.
"Nói gì vậy!"
Hiểu Huỳnh trợn mắt với Tú Đạt, mặc dù cô hiểu tâm trạng Tú Đạtkhi Bách Thảo hạ gục Tú Cầm, nhưng thua thì cũng thua rồi, sư tỷ Tú Cầmđã khôngnói gì, cậu ta gào thét gì chứ.
"Tôi nói gì cậu không hiểu sao? Tôi đang nói, cô ta có biếtbản thân rất đáng xấu hổ không!" Tú Đạt phẫn nộ nói với Hiểu Huỳnh, lạiquay ra nhìn thẳng Bách Thảo hét to: "Mày
không nghe thấy tao nói gì hả? Ngay đến phép lịch sự tối thiểuđứng lên nói chuyện với người khác cũng không có sao? Dùng thủ đoạn bỉ ổi đểthắng một trận, mày đã kiêu đến mức khinh thường tất cả mọi người phảikhông?".
Bách Thảo từ từ đứng dậy.
Cô và Tú Đạt bằng tuổi nhau nhưng khi đứng lên thì cao hơn cậu ta nữacái đầu, lại đứng gần như vậy nên Tú Đạt phải ngửa lên mới thấy mặt Bách Thảo.Cậu ta ấm ức vì chị gái bị thua nên tới gây sự với cô, thay chị gái trách móccô.
"Thích Bách Thảo, có đúng lả mày không cảm thấy xấu hổ không?Mày có biết như thế là nhục nhã hay không?" Tú Đạt trợn ngược mắt nhìn cô:"Dù mày có giành được thắng lợi, nhưng ai cũng coi thường mày. Cái gọi làchiến thắng của mày đều bị mọi người phỉ nhổ vào!".
Xấu hổ?
Mạc dù may mắn chiến thắng, nhưng cố đã dùng hết sức lực, chỉ dựavào trực giác ra đòn, có thể đánh gục cả sư tỷ Tú Cẩm, quả thực có chút maymắn, nhưng bất luận thế nào cũng không đến nỗi bị coi là "xấu hồ", là"nhục nhã".
Những từ ngữ đó khiến Bách Thảo không kìm nổi giận, hơi cao giọngnói:
"Tôi chẳng có gì phải xấu hổ."
Vừa dứt lời, ánh mắt các đệ tử trong phòng tập đột nhiên trở nênkhinh khỉnh dồn vào cô, thậm chí có tiếng "hừ" đầy miệt thị. Tú Đạttức đến nghẹn giọng, căm phẫn thét lên:
"Mày đánh lén chị tao! Nhân lúc chị ấy phân tán tư tưởngkhông kịp quay đầu lại, mày dám đánh lén chị ấy! Dùng thủ đoạn đánh lén nhụcnhã giành được thắng lợi, mà mày vẫn dám nói không thấy xấu hồ?"
Bách Thảo ngây người.
Khi ra cú đá đó, lẽ nào sư tỷ Tú Cầm vẫn chưa chuẩn bị tốt để ứngchiến? Nhưng rõ ràng sau khi cô nghe thấy khẩu lệnh tiếp tục thi đấu phát rarồi mới tấn công cơ mà. Bách Thảo cố nhớ lại, đuang rồi, cô còn nhớ rất rõ saukhi nghe thấy khẩu lệnh tiếp tục thi đấu của Nhược Bạch cô mới ra đòn, còn TúCầmcó bị phân tán tư tưởng hay không cô hoàn toàn không biết, thể lực đã tiêu haođến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng lờ mờ của sư tỷ Tú Cầm, làm sao cô cònphân biệt được biểu hiện và động tác của chị ấy.
"Tú Đạt, cậu quá đáng rồi!" Hiểu Huỳnh không thể nghetiếp được nữa, liền hét lên: "Bản thân cậu cũng từng đánh lén Bách Thảo,cậu có quyền gì mà quát nạt cậu ấy?".
"Đúng, tôi từng đánh lén nó! Nhưng tôi đã bị trừng phạt, cũngđã xin lỗi nó rồi! Còn nó thì sao?" Mắt Tủ Đạt như bốc lửa: "ThíchBách Thảo, tôi bắt nó phải xin lỗi chị tôi! Tôi phải bắt nó thừa nhận nó đánhlén chị tôi! Thắng lợi đó phải thuộc về chị tôi, chứ không phải là nó!".
"Tôi không đánh lén chị ấy", nắm chặt tay, Bách Thảo nóicứng.
"Mày nói gì?"
Tú Đạt không thể tin ở tai mình, Hiểu Huỳnh cũng hơi nghiêng đầungạc nhiên nhìn Bách Thảo.
"Tôi nói, tồi không đánh lén chị ấy, lúc đó tôi..." Hítmột hơi dài, cô tiếp tục nói:"... Lúc đó thể lực tồi tiêu hao đến mứckhông thể nhìn rõ tình trạng của chị ấy, tôi không biết chị ấy phân tán tưtưởng, cho nên không phải tôi đánh lén".
Tú Đạt trợn mắt, gào lên:
"Thích Bách Thảo, người ta nói thầy nào trò nấy, lúc