
gian vừa qua để chuẩn bị cho những trận đấu lựa chọn nhân tài,ai cũng vất vả căng thẳng.
Trong gian phòng phía sau đình viện.
Võ phục thấm đẫm mồ hôi vừa ẩm lạnh dán chặt vào người. Trong lòngBách Thảo chỉ có một nỗi đau âm ỉ, thấm thìa, thẫn thờ nhìn ánh nắng từ cửa sổchiếu thẳng vào trong. Trong ánh sáng chói chang, từng hạt bụi li ti nhảy múa,dường như chúng cũng sáng trắng, sáng đến nhức mắt, đến choáng đầu.
Đột nhiên không biết mình nên làm gì.
Từ khi được sư phụ đưa đến chính thức gia nhập võ quán Tùng Bách,hằng ngày cô thức khuya dậy sớm lao vào tập luyện, khao khát giành được tư cáchtham gia thi đấu giữa các võ quán hằng năm, đó từng là toàn bộ cuộc sống củacô.
Còn bây giờ...
Thu mình thật nhỏ, nhắm mắt, cảnh tượng bị đá từng cú, liên tiếpđổ gục, ngã nhào dường như không chịu buông tha cô, giống như những mảnh vụnquay cuồng trong đầu, lóe sáng, lặp đi lặp lại.
Chính cô đã không biết tự lượng sức mình đến thế.
Cứ tưởng, những gì sư phụ nói đều là sự thật, sư phụ nói cô có tưchất Taekwondo thiên bẩm, chỉ cần nỗ lực kiên trì nhất định có ngày trở thànhtuyển thủ Taekwondo xuất sắc! Cho nên, cô không thể nào chịu được khi thắng lợimà mình nỗ lực bao nhiêu có được bỗng dưng bị cướp mất, nên đã cố sức giành lạinên trước mặt Nhược Bạch, trước mặt các đệ tử của võ quán Tùng Bách, cô chorằng mình có lẽ thật sự có thể!
Nhưng đã bị Đình Nghi nhẹ nhàng, liên tiếp đá gục như một hìnhnộm, giống như con rối. Thậm chí ngay một cú phản kích cho ra hồn cô cũng khôngthể làm được! Liên tiếp bị đá gục trên nệm, trước mắt hoàn toàn chỉ một màu đentối và tuyệt vọng, mỗi lần vùng vẫy cố đứng dậy là mỗi lần bị đá đau hơn...
"Soạch!"
Cánh cửa bật mở, có tiếng chân vội di tới, cô ngồi thu mình co rotrong một góc tường. Không, cô không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy! cố kìm chếsống lưng đang run rẩy, cô càng thu người bé hơn!
"Bách Thảo, sao thể, đau lắm phải không?" Hiểu Huỳnh lo lắngđi đến, nhìn thấy Bách Thảo ngồi co ro trong góc tường, lòng buồn bã, nói liềnmột hơi: "Đừng sợ, sẽ hết đau ngay, mình đã dẫn sư huynh Sơ Nguyên đến xemvết thương cho cậu!"
Sơ Nguyên...
Không, cô không muốn bị Sơ Nguyên nhìn thấy trên mặt in đầy nhữngdấu vết thất bại do Đình Nghi đá! Đình Nghi đứng bên cạnh anh đích thực là mộtđôi kim đồng ngọc nữ... Đinh Nghi mỉm cười với anh... Đình Nghi nhu mì xinhđẹp... Cô không nhìn rõ ra đòn của Đình nghi. Đòn tấn công của cỗ thậm chíkhông thể chạm được đến mép áo Đình Nghi.
"Bách Thảo, cậu ngẩng lên để sư huynh Sơ Nguyên xem vếtthương đi, cậu không chịu đến chỗ Sơ Nguyên thì để sư huynh đến khám cho cậu,như thế không được sao?" Hiểu Huỳnh cầu khẩn, cố thử sốc vai cô lên:"Đinh Nghi đá dữ như vậy, cậu nhất định bị thương đúng không? Xin cậu đấy,để anh Sơ Nguyên khám một chút, bị thương nhất thiết phải chữa trị ngay, nếukhông, thành bệnh thì làm thế nào!".
"... Mình không sao."
Cổ họng tắc nghẹn, khô đắng đau đớn, cô càng cố thu người lại, cốchống lại bàn tay Hiểu Huỳnh đang sốc vai mình! Không, cô không muốn bị anhnhìn thấy! Cô không muốn Đình Nghi xinh đẹp như tiên nữ, còn cô chỉ là con mèo,con chó được người ta thương hại…
"Bách Thảo!", Hiểu Huỳnh phát cáu, thấy không thể nàokéo Bách Thảo lên được, kiên quyết dùng hết sức lực, dùng cả hai tay kéo côdậy. "Cậu nhất định phải để Sơ Nguyên sư huynh khám! Cậu có nghe thấykhông? Tại sao cậu lại ngang bướng thế chứ?"
Sơ Nguyên giơ tay ngăn Hiểu Huỳnh đang nổi cáu.
Nhìn Bách Thảo nãy giờ ngồi bất động, anh lắc đầu, nói với HiểuHuỳnh: "Được rồi, không nên làm phiền, có lẽ Bách Thảo muốn được yên tĩnhmột lát".
"Nhưng, vết thươnng của cậu ấy…"
"Đình Nghi ra đòn nhìn chung đều có cân nhắc, không đến nổigây thương tích quá nặng." Đưa cho Hiểu Huỳnh lọ thuốc, Sơ Nguyên lại nhìnBách Thảo gục đầu xuống gối giống như con đà điểu, nói tiếp: "Đợi BáchThảo bình tĩnh lại, em giúp cô ấy xoa lên những chỗ bị thương. Nếu thấy trongngười có chỗ nào khó chịu lập tức đến tìm anh".
"… Vâng!"
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bách Thảo khẽ nhắm mắt, người tê dại, cứngđờ, lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, đến khi không còn nghe thấy gìnữa.
"Bách Thảo..."
Hiểu Huỳnh bất lực luống cuống đứng bên cạnh không biết làm gì đểan ủi bạn. Cô biết Bách Thảo rất coi trọng trận thách đấu của võ quán, vậy màphải giương mắt chịu đựng tư cách thi đấu đã vào tay mình lại bị cướp mất, hơnnữa còn bị thảm bại trong tay Đình Nghi trước mặt mọi người. Nếu đổi vị trí,nếu cô là Bách Thảo có lẽ sẽ còn buồn hơn.
Từ nhỏ đến giờ, cô đã sùng bái Đình Nghi như thần tượng, nhưng vìsao hôm nay Đình Nghi nhất định phải khiến Bách Thảo thất bại thê thảm như vậy!Chỉ cần cho Bách Thảo nhìn thấy thực lực của mình có khoảng cách so với cao thủlà được, vì sao phải hết lần này đến lần khác đá Bách Thảo một cách khôngthương tiếc, đá như vậy là hoàn toàn đập tan chút tự tin và lòng tự tôn cuốicùng của đối phương.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh dầu.
Hiểu Huỳnh dọn cơm lên bàn, quay ra nhìn, thấy Bách Thảo vẫn ngồitrong góc giờ đã ngẩng đầu đang nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ.
"Bách Thảo,