
ng hẹn hò với nhau nữa..." "..." Bách Thảo thở mạnh một hơi , cảm giác tội lỗibám riết cô đã lâu, cô cảm thấy mình cứ ngây ngô như vậy nên mới khiến Đình HạoTiền bối hiểu lầm. "Thứ ba, anh sẽ không bỏ cuộc." Ra khỏi sân, ánh trăng tràn ngập con đường lênnúi phía trước, những bông hoa dại đung đưa trong gió. Đình Hạo kéo cô đếntrước mặt, nhìn đăm đăm nói: "Trừ khi đến một ngày, em có thể khẳng địnhvới anh người em yêu là ai. Nếu không, trước khi em chưa hoán toàn xác địnhđược tình cảm của mình, anh sẽ không bỏ cuộc." " Cúp thế giới lần này, anh vẫn không thamgia sao?" Ráng chiều đỏ rực đầy trời, hai người đứng trênchói hóng gió ngoài đình viên, đây là chỗ cao nhất có thể thấy toàn cảnh củatrái núi. Tay vịn lan can, Đình Hạo lắc đầu. "Lâu rồi không tập." Ân Tú thoáng thất vọng, liếc nhìn người bên cạnhlại hỏi: "CÒn có thể trở lại thị đấu không?" "Có lúc anh cảm thấy, anh ngày càng xaTeakwondo", Đình Hạo mơ màng nhìn màng sươn nhẹ phái xa, "Thậm chícảm giác thi đấu cũng gần quên hết." "Chỉ cần anh muốn quay lại..." Ân Túnói," ...xa bao nhiêu vẫn cũng có thể." Đình Hạo cười gượng, chuyển chủ đ. "Thắng Hạo tiến bộ rất nhanh." "Tối qua anh đã đấu với cậu ta?" "Ừ" "Ai thắng?", Ân Tú hiếu kì, " Anhhay cậu ta?". Đình HẠo không trả lời, chỉ nói:"Thắng Hạotiến bộ rất nhanh, nếu không có gì bất chắc Cúp thế giới lần này chắc chắn thộcvề cậu ta". "Anh tháng phải không?, Ân Tú vẫn bướngbĩnh, "Trưa hôm qua em đã gặp cậu ta, mặt cậu ta đen hơn mọi ngày như đồnghun vậy." Đình Hạo bật cười: "Thắng Hạo không thích người khác chê mặtđen." "Ha ha , nhưng mà mặt cậu ta đen sì nhưvậy, dù cả tháng vừa rồi ở trong động với cha em, không bị rám nắng thế mà mặtvẫn đen", Ân Tú cũng cười, nghĩ một lát lại nói tiếp, "khóa tập huấncậu ta thua một người của đội Ngạn Dương" "Sao?" "Tên là Nhược Bạch" "Nhược Bạch", Đình Hạo chau mày,"Anh ta đánh bại tháng hạo ư?" "Đúng, anh cũng quen anh ta sao?" "À, có quen." "Anh ta cũng là tuyển thủ tiềm nang , nếutham gia vào Cúp vọ dịch sẽ là trở ngại không nhỏ đối với Thắng Hạo",Ân Túcau mày tư lự, " Nhưng sức khỏe anh ta ...". Mấy lần gặp, thấy sắcmặt Nhược Bạch nhợt nhạt, với một người kuyen56 Teakwondo như vậy là không bìnhthường. "Sức khỏe Nhược Bạch thế nào?", ĐìnhHạo lập tức chú ý. "Cũng không có gí!", Ân Tú lắc đầu,nhớ lại có lần Dân đới nói trong đội Ngạn DƯơng có một người bị cảm sốt hìnhnhư là anh ta. ÂN Tú yên lặng giây lát, cố hình dung lại hai lần gặp NhượcBạch. "Bách Thảo từ chối anh đúng không?",ánh mắt thăm dò, Ân Tú lại hỏi,"Có phải anh cảm thấy bị sốc không?" Nhìn màn sượn lẩn khuất bên dưới, nét mặt ĐìnhHạo thoáng buồn . "Có lẽ", một lúc sau anh mới trả lời . "Có lẽ ư?", Ân Tú không hiểu. "Từ trước tới giờ chưa từng nêm mùi thấtbại, thỉnh thoảng được trải nghiệm cũng rất thú vị", mộ tay vuốt mũi, ĐìnhHạo cười gượng. Ân Tú nhìn chăm vào mặt Đình Hạo, vẻ băn khoănnói:"Thật không hiểu, anh thật lòng hay chỉ là cảm xúc nhất thời?". "Ha ha , người không chịu hiểu thì có lẽ làđúng", Đình Hạo cười ngất,"Trong thi đấu, bị đối phương đoán biết ýđồ là vô cùng nguy hiểm". "Đây không phải là thi đấu ", Ân Túlắc đầu, "Anh tự mãn quá, Đình Hạo!". *** Ngày tập luyện cuối cùng kết thúc . Ba dãy nến đều đã tắt, trăng lên tới đỉnh núi,ánh trăng thanh khiết. Vân Nhạc lặng lẽ nhìn Bách Thảo quỳ trên phiến đá trướcmặt. "Pháp vô thường pháp, đại đạo vọ hình, mongrằng có ngày con có thể quên mọi túc pháp, mọi kĩ xảo, có thể cảm nhận bằngtoàn thân, tự do tự tại, hoàn toàn làm chủ", ông chậm rãi nói. "Xin vang", Bách Thảo đáp. "Con vốn là người nhiệt tâm, không cần phảikiềm chế cái đó. Cố nhiên Teakwondo là tĩnh lặng lặng và trí tuệ nhưng nhiệttâm mới là gốc rễ." Bách Thảo lặng lẽ đáp: " Xin vâng". "Con về đi". "Xin vâng". Cung kính cuối chào, ngẩng đầu đã thấy tông sưnhắm mắt,. Dưới ánh trăng tĩnh lặng, bóng ông tan dần như không tồn tại. Tông sư dạy, nhiệt tâm là gốc rễ của tất cả. Nhưng, tại sao cô không nhận thấy nhiệt tâm nàotrong con người ông? Chỉ thấy cái lạnh như nước. dường như không có gì có thểxâm nhập được, lại giống như không chút hứng thú với bất kì điều gì. Trong thời gian một tháng . Cảm nhận của cô về ông hoàn toàn không giốngnhững gì cô tưởng tượng. Lúc đầu cô tưởng ông là bật cao nhân nên mớihững hờ với chuyện nhân gian như vậy, nhưng một hôm cô đột nhiên nhận ra.... Đó không phải là sự lãnh đạm. Mà trái tim ông như cây gỗ khô. Giống như không còn hứng thú với chuyện đời nênmới tự mình xa lánh. Không vui, không buồn, không còn cảm xúc, không chỉ đốicới nhân gian mà cả Teakwondo cũng vật. Bách Thảo ngơ ngẫn nhìn bóng lưng ông lờ mờ dướiánh trăng khuya. Cô tôn sùng kĩ thuật Teakwondo của ông nhưng từbỏ quê hương, từ bỏ ngườ thân và người vợ sắp cưới, Vân Nhạc tông sư liệu bâygiờ có còn hối hận vì lựa chọn năm xưa. Mặc dù bây giờ ông đã là người đứng đầuTeakwondo thế giới. Nhưng ông chưa bao giờ tham gia bất kì cuộc thinào. Teakwondo mà chưa từng được thể hiện trên võ đàigiống như bị mất đi một phần hồn mãnh liệt nhất. Một Teakwondo như vậy mà VânNhạc tông sư cô đơn tập luyện cho đến tận