
ngươi
làm thế vẫn chưa đủ đâu, nếu như ngươi thật sự hiếu thuận thì hẳn nên
tới học hỏi Trí Năng đại sư, đem những tuyệt kĩ học được đó về trị liệu
cho bà nội ngươi…”
Vệ Vô Hạ gật đầu nói: “Lời Vị huynh nói rất đúng, không giấu các vị
lúc còn trẻ tại hạ cũng đã từng có tâm nguyện hành y cứu thế nhưng vì
hoàn cảnh bắt buộc nên vẫn không học thành y đạo, đến giờ vẫn thấy tiếc
nuối.”
Vị Thiếu Quân bật cười: “ Vậy quá hợp rồi còn gì, cái nghề bán trà
của ngươi chẳng có chút tiền đồ, đi học nghề y đi, vừa có thể chữa bệnh
cho bà nội ngươi vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Ta thấy
ngươi cũng có vẻ thông minh, làm một đại phu tốt chắc chắn không thành
vấn đề.”
Nghe được mấy lời như vậy mà Vệ Vô Hạ lại có vẻ mặt vô cùng hứng
khởi, đứng ngồi không yên như thể chỉ ước có thể lập tức đi thỉnh giáo
Trí Năng đại sư để thương lượng việc bái sư học nghệ. Vị Thiếu Quân vẫn
cứ tựa tiếu phi tiếu, Hách Liên Dung ngồi bên cạnh không nhịn được phải
lấy chân đá nhẹ hắn một cái, lão phu nhân cũng nghe ra giọng điệu châm
biếm của Vị Thiếu Quân cũng thấy khó hiểu nhìn hắn một chút rồi lên
tiếng: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nếu Vệ công tử không chê xin
mời ở lại cùng dùng bữa.”
Vệ Vô Hạ lập tức đứng dậy: “Không dám quấy rầy, tại hạ thấy lời Vị huynh nói vô cùng có lý, muốn đi thỉnh giáo Trí Năng đại sư…”
Hách Liên Dung thấy hắn thật sự coi lời của Vị Thiếu Quân như thật
không khỏi có chút hóa đá, ngược lại Vị Thiếu Quân nhún vai cười cười
với Hách Liên Dung: “Nàng thấy con người ấu trĩ biết bao nhiêu chứ, chỉ
hơi khích lệ chút thôi đã muốn làm rồi, cũng không biết việc đó có hợp
với mình hay không?”
Hách Liên Dung không nói gì chỉ lườm một cái, Vệ Vô Hạ lại nghiêm túc nói: “Lời đấy của Vị huynh sai rồi, nếu không làm sao biết việc đó có
hợp với mình hay không? Thích không có nghĩa là hợp, hợp cũng không nhất định là thứ bây giờ đang thích, mọi việc vẫn nên thử một chút mới
biết.”
Hách Liên Dung nghe hắn nói vậy thì hơi kinh ngạc, câu này giống như
lời của người hiện đại, không cần phải làm việc mình thích mà cứ chọn
một công việc rồi thích nó sau.
Hách Liên Dung cười nói: “Vệ công tử nói chí lý, không bằng trước ở lại dùng bữa, sau đó ta cũng muốn đi thỉnh giáo đại sư.”
Vệ Vô Hạ nghe nàng nói vậy thì không khước từ nữa bèn lên tiếng đồng ý: “Ân công đã nói vậy, tại hạ đương nhiên tuân mệnh.”
Bởi vì chưa rõ về quá trình bọn họ quen biết nên lão phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Ân công?”
Hách Liên Dung đỏ mặt, Vệ Vô Hạ thuật lại sự tích anh hùng của nàng
một lần, sau đó lại lấy miếng ngọc từ túi bạc ra: “Đây chính là di vật
của gia phụ.”
“Đã là di vật của gia phụ thì giữ gìn cẩn thận không nên tùy tiện lôi ra lôi vào.” Cử chỉ tự nhiên của Vệ Vô Hạ đương nhiên khiến cho Vị
Thiếu Quân vô cùng khó chịu, rõ ràng là đã định đi rồi lại còn lôi ra
cái chuyện ân công gì gì đó kia làm ra vẻ quan hệ thân thiết lắm vậy,
đúng là có mục đích!
Hách Liên Dung thấy Vệ Vô Hạ có hơi xấu hổ vội nói: “Vô Hạ, công tử
có kiêng ăn món gì không? Nếu không để phòng bếp chuẩn bị chút đồ chay,
sau đó chúng ta cùng đi bái kiến Trí Năng đại sư.”
Thấy Hách Liên Dung cuối cùng cũng gọi tên hắn, sắc mặt Vị Thiếu Quân trầm xuống, vừa mới định mở miệng châm chọc vài câu liền nghe Hách Liên Dung nói tiếp: “Thiếu Quân, huynh cũng đi đi, cũng nên học cách trị
liệu bệnh phong thấp.”
Đột nhiên được gọi đích danh mấy lời vừa định nói liền nuốt hết lại,
ánh mắt nhìn sang hướng khác, mặt đầy vẻ không tình nguyện. Hồ thị lại
nhìn ra quan hệ giữa hai người đã tiến bộ rõ rệt, vô cùng vui vẻ, vội vã nói muốn đi dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lão phu nhân lại có vẻ
thất thần với miếng ngọc của Vệ Vô Hạ, ngầm lên tiếng thăm hỏi: “Vệ công tử…”
Vệ Vô Hạ vội đáp: “Lão phu nhân đừng khách khí, cứ gọi Vô Hạ là được.”
Lão phu nhân gật đầu: “Vô Hạ, có thể cho ta xem miếng ngọc của cháu một chút được không?”
Vệ Vô Hạ liền đưa miếng ngọc ra, lão phu nhân lật đi lật lại ngắm
nghía một lúc, hai mi chau lại, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rồi
lại lắc đầu: “Trên miếng ngọc của cháu sao lại có vết rạn nứt?”
Hách Liên Dung nghe vậy cũng nghiêng người qua nhìn, lần trước nhìn
thấy miếng ngọc này vốn cũng không để tâm lắm nên không quan sát cẩn
thận, bây giờ nhìn lại quả nhiên trên mặt miếng ngọc có vết nứt chừng ba phân, không kể đến mấy vết xước nhỏ, chỉ cần nhìn vết nứt sâu như vậy
cũng đủ để vỡ đôi miếng ngọc, nhưng miếng ngọc này vẫn nguyên vẹn không
vỡ, Hách Liên Dung lấy làm lạ: “Lúc lấy lại ngọc bị hỏng ư?”
Vệ Vô Hạ dường như có hơi xúc động nghẹn ngào: “Miếng ngọc này lúc
gia phụ còn giữ đã bị nứt rồi, cũng nhờ miếng ngọc này mới cứu được một
mạng của gia phụ.” Hắn nói xong thấy mọi người đều trầm xuống liền cười
nói: “Tại hạ hồi nhỏ gia cảnh khó khăn, gia phụ cùng một thương đoàn đi
làm ăn xa, mua trà từ phương xa về bán cho các quán trà trong thành. Có
một lần từ Nam Điều trở về gặp phải thổ phỉ tàn sát cả thương đoàn, gia
phụ bị trọng thương, may nhờ có miếng ngọc này đỡ một đao hiểm độc, mặc
dù mất