
c có thể là do hôm nay buổi sáng lên kiệu nàng chưa cho tiền boa.
Quên đi, không quan hệ, không sao cả, dù sao chút nữa tổng hội biết
đến. Bất quá nàng vẫn là cảm thấy được đáng tiếc a, cư nhiên mỹ nam tử
kia thực không phải phu quân nàng…
Hách Liên Dung trong lòng dậy sóng, nàng cỡ nào muốn “hỏi thăm” chút
chút vấn đề của vị kia: “Còn không có tìm được” Nhị thiếu gia, hôm nay
sẽ trở về sao?
Theo như tính cách của hắn, hắn đối cái cọc hôn nhân này bất mãn đã
muốn đạt tới cực điểm, tuy rằng Hách Liên Dung bội phục dũng khí của
hắn, nhưng là đắc vi chính mình suy nghĩ. Nếu hắn không trở lại, nàng sẽ không phải ngồi ngây ngốc ở đầu giường, che mặt đúng không?
” Có người sao?” Hách Liên Dung không xác định được trong phòng còn
có hay không mấy lão nha hoàn, cho nên nhẹ nhàng hỏi một tiếng, đợi nửa
ngày cũng không được đáp lại, vì thế nàng phóng tâm mà xả phía dưới hỉ
khăn, quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.
Nàng thư khẩu khí, tháo xuống trầm trọng mũ phượng ngồi vào bàn nhìn
đôi mãn thực vật bàn bát tiên tiền, ăn trước mấy khối điểm tâm lót dạ,
xong xuôi thì dọn dẹp cái bàn sạch sẽ như ban đầu, tựa như chúng nó chưa bao giờ bị động qua. Sau đó lại đứng dậy đi thăm tân phòng, trong phòng gia câu bài trí đều là mới tinh, xem ra Vị gia tuy rằng đối với hôn sự
này bất mãn, nhưng là cũng không có thật sự như vậy qua loa lâm vào, bàn trang điểm có một cái ngăn kéo toàn đầy vàng bạc phụ tùng, điều này làm cho Hách Liên Dung có chút ngoài ý muốn.
Bàn xem qua trang điểm, lại xem tủ quần áo, Hách Liên Dung mới vừa mở cánh cửa, chợt nghe đến cửa phòng vang một chút.
Hách Liên Dung nghĩ ngoài cửa có người tới liền chạy về bên giường,
cũng không kịp mang hảo mũ phượng, cái thượng hỉ khăn, đến lúc đó làm
cho người ta nhìn thấy nàng luống cuống tay chân bộ dáng, Hẳn là ngày
càng mất mặt a, cho nên hắn cẩn thận mà đem quỹ môn quan hảo, tận lực
không phát ra một chút thanh âm, sau đó, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Người nọ tươi cười làm nàng một trận kinh ngạc, gương mặt người nọ
hảo tuấn tú, bạch tích gầy, đúng là mỹ nam thay thế Vị nhị thiếu gia
cùng nàng bái đường đây mà!. Hắn đã muốn thay hỉ phục, khoác nhất kiện
xanh thẫm trường bào, ám tú chỉ bạc cẩm mang trát ở bên hông, buộc vòng
quanh lưng áo rắn chắc của hắn, trên đầu buộc sợi dây giống giống đai
lưng, thật sự… là yêu nghiệt của tạo hoá!
Lúc này, nơi đây, vô luận như thế nào hắn cũng không nên xuất hiện
tại phòng chứ a, Hách Liên Dung thậm chí suy nghĩ có phải hay không
chính mình quá mức khát khao đó cái dễ nhìn lão công, cho nên sinh ra ảo giác.
Người nọ hiển nhiên không nghĩ tới Hách Liên Dung hội chính mình hái
được hỉ khăn, mũ phượng, hoảng sợ chống lại của nàng ánh mắt cũng là.
Bất quá khi hắn thấy rõ bộ dạng Hách Liên Dung, thần sắc kinh ngạc chợt
lóe, rồi sau đó hai hàng lông mày giơ lên, chích trong nháy mắt, kinh
ngạc biến thành lửa giận, đôi môi nhắm chặt, cằm hơi hơi giơ lên: ” Là
ngươi?”
“Ta?” Hách Liên Dung nhìn trước nhìn sau, xác định người hắn nói chuyện là chính mình. Cái quái gì đây, thấy
thế nào hiện tại người nên bị chất vấn hẳn là là hắn mới đúng.
“Hóa ra cô chính là huyền chủ hòa
thân của nước Tây Việt, khó trách ta tìm khắp thành Vân Trữ cũng
không phát hiện ra nơi cô ở.”
“Đừng nói khó nghe như vậy……” Cái gì mà
lại ở đây, nàng cũng chẳng muốn vậy đâu…… Không đúng, trọng điểm
không phải vấn đề này: “Ngươi nói ngươi tìm ta?” Hôm nay là lần
đầu tiên bọn họ gặp mặt cơ mà.
“Cô ăn nói hồ đồ gì vậy?!” Người nọ đóng chặt của phòng chất vấn: “Ba ngày trước, đừng nói cô đã quên.”
Ba ngày trước? Hách Liên Dung ngớ người
tìm tòi trong đầu “ Ba ngày trước?”, ngày đó nàng vừa tới Vân Trữ, đến
trạm dịch, ăn hai cái bánh bao, ngủ suốt một buổi chiều……
Hách Liên Dung mờ mịt làm cho người nọ rất là tức giận: “Lúc cô vừa tiến vào thành, cố nhớ ra xem!”
Vừa mới tiến vào thành…… Vừa mới tiến vào thành…… Vẻ mặt Hách Liên Dung đột nhiên cứng đờ, đích xác, khi đó đã
xảy ra một sự kiện.
Ngày đó nàng thừa cơ xe ngựa vừa mới tiến vào thành Vân Trữ liền lấy một con ngựa bên đường cưỡi thử, haiz!
Thật quá nguy hiểm. Vừa vặn trên người nàng có văn kiện từ Tây Việt
quốc, thế là mang đến xuất trình lính gác cổng, sau đó “chạy” luôn.
Đương nhiên con ngựa kia cũng ngừng lại, có điều nó rất không cam tâm, thuận thế nó thu chân sau, phẫn nộ… tiện chân đá bay một người…không
xa lắm.
Hách Liên Dung còn nhớ rõ chính mình phát ra một tiếng kinh hô thật lớn, không phải bởi vì người nọ phi phàm
tuấn mĩ, mà là bởi vì nơi hắn rớt xuống là đống phân trâu góc đường.
Thật sự có lỗi a! Bởi vì lúc ấy người úp
mặt xuống dưới, Hách Liên Dung không thấy rõ được tướng mạo, sớm biết
dung nhan hắn mỹ mạo như này, lúc ấy nàng cũng xuống xe hỗ trợ rồi.
Nhìn bộ dạng thổn thức của Hách Liên Dung, hắn ta liền lạnh giọng cười: “Nhớ ra chưa?”
Hách Liên Dung vội vàng làm bộ như không
có chuyện gì, chột dạ nhìn thẳng đáp: “ Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu.