
cơ hội cấp cho đại ca một cái chức quan,
tương lai đại ca cũng theo con đường làm quan mà phát triển lên, có lúc
muốn dùng đến tiền, đại tẩu khẳng định cũng sẽ không há mồm hướng trong
nhà đòi tiền, cũng là cùng một đạo lý, đúng hay không?”
Ngô thị sửng sốt, lão phu nhân vội hỏi: “Chính là Hàn đại nhân bên kia nói lộ ra sao?”
Hách Liên Dung hé miệng cười, “Bà nội, con chỉ là đang nói chuyện vậy thôi.”
Tuy rằng nói như vậy, lão phu nhân vẫn
có nghi hoặc này, không xác định Hách Liên Dung chỉ là đang nói ví dụ,
vẫn là thật sự có cơ hội để cho Vị Thiếu Huyên thăng chức.
Ngô thị khẽ liếm môi một chút, ngữ khí
không cường ngạnh giống như lúc trước, nhưng vẫn kiên trì, “Chuyện sau
này đến lúc đó hãy nói, đang nói chính là việc gấp trước mắt, việc đền
tiền này, cho dù tẩu không nói lời nào, trong lòng mọi người cũng đều
bất mãn, đại nương, tam nương, hai người thấy có đúng hay không?”
Dương thị mở to con ngươi suy nghĩ
không hé răng, Nghiêm thị lại giống như quyết định theo chủ ý này, “Tóm
lại, việc này đối với bên ngoài phải giải thích rõ ràng, không thể để
cho thanh danh của Thiếu Dương bị tổn hại, đối nội cũng cần tính toán rõ ràng, ai gây họa tự nhiên người đó phụ trách, đây không phải chỉ là
chuyện một vạn lượng này, Thiếu Quân cũng là người đã thành gia lập
thất, nên học tự lập, gây họa liền để đệ đệ giải quyết, nói ra giống cái gì!”
Ngô thị cười nói: “Chính là ý này. Đệ
muội, muội là thê tử của Thiếu Quân, hiện tại tìm không thấy Thiếu Quân, tự nhiên sẽ tìm tới muội, lời này không sai đi?”
Hách Liên Dung cười sau đó nói: “Đúng
cũng được. Sai cũng được. Tóm lại hôm nay bất luận đại tẩu nói cái gì.
Tiền bồi thường này, muội cũng sẽ không đưa ra.”
“Muội… muội đây là có ý gì? Một người
Thiếu Quân gây chuyện, dựa vào cái gì liên lụy đến tất cả chúng ta!” Ngô thị còn tưởng rằng còn cùng Hách Liên Dung tranh luận một trận sống
chết. Không nghĩ tới nàng cư nhiên sảng khoái cự tuyệt như vậy. Lão phu
nhân cũng cho rằng chỉ cần Hách Liên Dung đáp ứng rồi, đối với cãi phòng khác đều có thể thương lượng. Dự đoán sẽ có triền đấu (đấu tranh lâu
dài), nhưng là không đoán được trường hợp nàng trơ mắt đứng nhìn.
“Kia đại tẩu cũng phải đi tìm hắn phụ
trách a!” Âm thanh của Hách Liên Dung đề cao một chút. “Một người đã làm chuyện sai. Các ngươi đầu tiên đáng ra nên nghĩ tới chuyện khiến cho
hắn chịu giáo huấn vì sai lầm một phen, tương lai sẽ không tái phạm, mà
không phải nghĩ tới việc có người thay hắn chịu trách nhiệm việc này.
Dung túng như thế, rốt cuộc là không đành lòng trách móc nặng nề hay vẫn là chuyện không liên quan thì phải tránh xa xa? Ở trong mắt các ngươi,
Vị Thiếu Quân chính là một chuyện cười. Có lẽ, các ngươi còn chờ mong
hắn lại gây một chút tai họa, cho các ngươi thêm chút đề tài lúc trà dư
tửu hậu. Dù sao, bất luận hắn làm cái gì, chỉ cần hết thảy đều giao cho
Thiếu Dương giải quyết là tốt rồi. Giải quyết tốt, đó là bổn phận làm đệ đệ của đệ ấy. Giải quyết không tốt, cũng không gây tổn hại tới lợi ích
của các ngươi, đúng hay không?”
Chất vấn một phen khiến cho đại sảnh
nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, chỉ có Vị Thiếu Dương, trên mặt có chút tái nhợt. “Nhị tẩu….”
Hách Liên Dung hít vào một hơi, không
để ý tới Vị Thiếu dương. “Các ngươi là người nhà đối với hắn còn như
thế. Vì sao còn hy vọng ở một ngoại nhân như con? Con nói một lần cuối
cùng, chuyện này tùy mọi người làm gì thì làm, đừng tìm con.”
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, lão phu
nhân đưa tay cầm trượng “thùng thùng” rung động. “Ai là ngoại nhân?
Ngươi đên Vị gia thì chính là người trong Vị gia. Một chút tự giác của
người làm vợ cũng không có. Thật sự nực cười!”
“Nga?” Hách Liên dung hừ cười một
tiếng, “Nguyên lai bà nội đã muốn đem con coi là người trong nhà sao?
Sau lúc con giải quyết thỏa đáng chuyện của đại ca sao?”
“Ngươi….”
Hách Liên Dung nhẹ nhàng phúc thân, “Nếu không có việc gì khác, tôn tức cáo lui.”
“Ngươi!” Lão phu nhân giơ gậy chống lên chỉ vào Hách Liên dung, tức giận đến không biết nên nói cái gì. “Thiếu
Quân bất luận thế nào cũng là trượng phu của ngươi….”
Hách Liên Dung đứng thẳng người, cùng
lão phu nhân nhìn nhau một lúc lâu, “Hắn cũng không đem con là thê tử,
con vì sao còn muốn coi hắn thành trượng phu?” Dứt lời, Hách Liên Dung
xoay người sang chỗ khác, liền muốn rời khỏi đại sảnh.
Quay người lại này, thân ảnh đứng ở
trước cánh cửa làm cho bước chân của nàng dừng lại một chút. Tuy nhiên,
cũng chỉ là khững lại một chút mà thôi, sau đó, nàng liền nhìn không
chớp mắt đi thẳng ra ngoài.
Vị Thiếu Quân đứng ở nơi đó, tay trong
vô thức phe phẩy chiết phiến nho nhỏ, mặt không chút thay đổi nhìn Hách
Liên Dung đang bước tới phía mình ngày càng gần, thẳng đến khi Hách Liên dung bước ra khỏi cánh cửa, thật sự cũng không lại liếc mắt nhìn hắn
một cái, hắn mới ngừng lại động tác quạt chiết phiến, đầu ngón tay khẽ
hạ xuống, cuối cùng nhưng cũng quay đầu bỏ đi, nhìn bóng dáng Hách Liên
Dung dần dần đi xa.
Vị Thiếu Quân đứng ở cửa, tựa hồ