
ng bật cười, “Nói nửa ngày, cuối cùng vẫn tới lượt đệ bồi thường.”
Vị Thiếu Dương lắc đầu, “Nhị ca nói ca
ấy nhất định sẽ kiếm được bạc, đệ mấy ngày nay không gặp ca ấy, cũng
không biết ca ấy kiếm tiền thế nào.”
Hách Liên Dung kinh ngạc nói: “Đệ thế nhưng thật sự tin tưởng hắn sẽ mang bạc tới?”
“Nghe nương nói, ca ấy không lấy tiền
của bà nội với nương.” Vị Thiếu Dương cười nói: “Nói không chừng ca ấy
thực sự có biện pháp gì đó.”
Vẻ mặt Hách Liên Dung cổ quái, tuy rằng hai ngày trước, nàng xác thực nhìn thấy ngân phiếu tám ngàn hai, nhưng
nàng thủy chung không muốn tin tưởng một vạn hai, con số thiên văn đối
với những gia đình bình thường, lại có thể để cho tên khốn Vị Thiếu Quân kia dễ dàng thắng được.
Không mất bao nhiêu thời gian, xe ngựa
liền dừng trước một gian tửu lâu, Vị Thiếu Dương nhảy xuống xe nói:
“Không bằng nhị tẩu cũng tới xem đi?” Nói xong, hắn cười khổ một tiếng,
“Vị phu nhân kia vừa nói một chút liền khóc, đệ ứng phó không nổi. Các
tẩu đều là nữ nhân, có lẽ có thể nói chuyện.”
Thần sắc khó xử của Vị Thiếu Dương
khiến cho Hách Liên Dung không thể lập tức cự tuyệt, đang lúc chần chờ,
nhìn thấy Vị Thiếu Quân lảo đảo xuất hiện ở đầu đường, ngáp dài, bộ dáng không có tinh thần, một đoạn đường ngắn ngủn liên tiếp đụng phải vài
người, giống như du hồn đi đến trước cửa tửu lâu, giống như mới phát
hiện Vị Thiếu Dương cùng Hách Liên Dung, ngạc nhiên một chút, tiện đà
hướng Hách Liên Dung cười nói: “Ngươi cũng tới rồi? Tới rất đúng lúc, đỡ phải khiến ta lát nữa về nhà tìm ngươi.”
Hách Liên Dung thấy hắn sẽ tức, “Ngươi tìm ta làm cái gì?”
Vị Thiếu Quân cũng không trả lời, cười
hắc hắc, nhanh chóng tiến vào trong tửu lâu, lớn tiếng hỏi: “Chủ nợ đã
đến chưa? Bạc ta đều đã chuẩn bị tốt.”
Chẳng lẽ hắn thực sự thắng được một vạn lượng bạc? Hách Liên Dung vô ý thức bĩu môi, Vị Thiếu Dương nói: “Nhị
tẩu cũng đi vào đi thôi, vị phu nhân kia cho dù lấy được bạc khẳng định
cũng sẽ khóc.” Dứt lời, hai tay hắn tạo thành chữ thập, vẻ mặt đau khổ
nói: “Kính nhờ ~~~~”
Nhìn động tác pha chút trẻ con của Vị
Thiếu Dương, Hách Liên Dung bật cười, rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ dáng bất đắc dĩ đứng đắn. Tuy nhiên, nàng cuối cùng cũng xuống xe ngựa, cùng Vị Thiếu Dương cùng nhau tiến lên lầu hai.
Vị phu nhân kia mới đến, đang ngồi còn
có nhị chưởng quầy Vi Tất Tri. Vị phu nhân kia quả nhiên là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, còn đang nhẹ giọng nức nở. Trong con mắt của nhị
chưởng quầy tràn ngập khó xử, thấy Vị Thiếu Dương tiến vào vội vàng đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Vị Thiếu Dương vụng trộm hướng Hách
Liên Dung làm bộ mặt đau khổ, Hách Liên Dung cắn môi cười khẽ, lúc này
liền nghe thấy Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng viết
chứng từ đi, ta cả đêm không ngủ, mệt muốn chết.”
Nhị chưởng quầy liền lấy ra chứng từ
mua bán đã sớm chuẩn bị tốt, Vị Thiếu Dương trước tiếp nhận xem xét, rồi sau đó mới đặt lên trên bàn, cười nói với Vị Thiếu Quân: “Không thể
tưởng tượng được nhị ca thật sự có biện pháp.”
Vị Thiếu Quân đắc ý cười, từ trong ngực lấy ra cái túi tiền, túi tiền vừa rơi vào trong tay, thần sắc Vị Thiếu
Quân nhất thời biến đổi, “Này…”
Vài người trong phòng đều nhìn chằm
chằm sắc mặt của Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Dương thấy hắn như vậy lại nhíu mày, “Nhị ca, sao vậy?”
Vị Thiếu Quân kinh ngạc lắc lắc túi
tiền, “Này không phải của ta….” Hắn vừa nói, vừa nghi hoặc mở túi tiền
ra, bên trong cũng là một tệp giấy dày, nhưng tất cả đều là giấy trắng.
Vị Thiếu Quân lập tức ném cái túi tiền kia đi, hai tay ở trên người cẩn
thận sờ soạng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại vẫn không tìm thấy cái
gì. Cuối cùng, hắn gấp đến độ cởi luôn áo khoác ngoài ra, vị phu nhân
kia kinh hô một tiếng, quay mặt ra chỗ khác, hoảng sợ nói: “Vị lão bản,
các ngươi…. Các ngươi làm vậy là có ý tứ gì!”
Vị Thiếu Dương vội vàng tiến lên ngăn Vị Thiếu Quân lại, thấp giọng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Trên mặt Vị Thiếu Quân mang theo thần
sắc không thể tin, hầu kết nổi lên vài lần (nuốt nước miếng a), rốt cuộc từ trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, “Ta… túi tiền của ta…. Không thấy.” Vị Thiếu Quân vừa nói ra lời này, phản
ứng đầu tiên của Hách Liên Dung chính là bĩu môi, nhị trưởng quầy bày ra vẻ mặt nằm trong dự đoán, Vị Thiếu Dương
buông bàn tay nắm tay Vị Thiếu Quân ra, ngay cả mở miệng vài lần cũng
chưa phát ra âm thanh gì, cuối cùng mím chặt môi, thở dài.
Vị phu nhân kia bị không khí này khiến
cho không biết nên làm thế nào mới tốt, mơ hồ biết ngân phiếu vốn nên
đưa cho nàng không tìm thấy, nhìn Vị Thiếu Quân hóa ngốc trong phòng,
lại nhìn nhìn Vị Thiếu Quân, đôi mắt đỏ lên, “Ta thật đáng thương….”
“Lí phu nhân!” Ánh mắt Vị Thiếu Dương
xuất hiện một chút không kiên nhẫn, âm điệu cũng vì thế mà đề cao, ngồi
trở lại bên cạnh bàn, sau một lúc lâu, thanh âm mới chậm lại: “Sẽ không
ảnh hưởng tới chuyện của ngươi.” Dứt lời, hắn nhìn hướng nhị trưởng quầy ra hiệu. Nhị trưởng quầy hít sâu một tiếng, từ trong lòng lấy ra một
túi tiền, thần sắc u ám trên mặt ai nấy đều có thể nhận ra.