Teya Salat
Thiếu Tướng Ế Vợ

Thiếu Tướng Ế Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321740

Bình chọn: 8.5.00/10/174 lượt.

y hôm nay để không mất mặt theo đúng lời ba dạy, cô đã mượn xe của đồng

nghiệp trong tòa soạn. Đồng nghiệp này là con nhà giàu nên xe của anh ta là mẫu BMWs nhập khẩu mới nhất.

Triệu Mẫn và Trình Minh Dương ngồi ghế sau. Trình Điện Điện mở máy điều hòa,

cô hỏi họ, "Đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì có thể đến khách sạn của

bạn mình."

"Đặt rồi." Triệu Mẫn nói, "Khách sạn Tứ Quý nằm gần đây."

Trình Điện Điện "ừ" một tiếng rồi thôi. Cô nói tiếp, "Vậy để mình chở hai người qua đó."

"Cám ơn cậu, Điện Điện."

Trình Điện Điện đáp, "Không có gì."

  

Thoáng chốc, trong xe lâm vào trầm mặc. Trình Điện Điện im lặng lái xe. Chiếc

xe này cô chỉ mới chạy vài lần nên không quen lắm, vì vậy cô cố gắng tập trung giữ tốc độ ổn định.

Triệu Mẫn đột nhiên hỏi cô, "Điện Điện, xe này ba cậu đưa cậu chạy hả?"

Phía trước là đèn đỏ, Trình Điện Điện dừng xe. "Không phải, xe này của bạn mình."

"Bạn cậu là ai mà chạy xe đắt tiền thế?" Triệu Mẫn chọc cô, "Hay là bạn trai?"

Trình Điện Điện không muốn giải thích. Cô nhìn chiếc xe Audi đằng trước, nói lái sang chuyện khác, "Cô chú khỏe không?"

"Cậu hỏi ba mẹ mình? Họ cũng tàm tạm. Bây giờ ba mình đang làm ở một công xưởng."

Trình Điện Điện không nói tiếp.

  

Triệu Mẫn quay về đề tài ban nãy, "Điện Điện, ngày mai dẫn bạn trai của cậu ra gặp bọn mình đi!"

Triệu Mẫn vừa dứt lời thì đèn đỏ cũng chuyển sang xanh.

Trình Điện Điện đạp ga, lái xe khỏi ngã tư. Cô không đáp lời Triệu Mẫn. Trình Minh Dương trầm ngâm từ nãy đến giờ lên tiếng, "Bạn trai của Điện Điện

chắc không rảnh đâu."

Triệu Mẫn ồ lên kinh ngạc, cô ta hỏi, "Sao anh biết?"

Trình Minh Dương không giải thích thắc mắc của cô ta.

  

Trình Điện Điện cũng không đào sâu suy nghĩ ẩn ý của anh ta. Đến khi Trình

Minh Dương và Triệu Mẫn xuống xe, cô chạy xe về chung cư mình ở. Lúc

này, cô mới trông thấy cuốn tạp chí giải trí do đồng nghiệp mua để phía

sau xe.

  

Trong không gian xe tối om, không ngờ Trình Minh Dương lại thấy rõ bài đăng

trên đó. À, suýt nữa cô quên thị lực của Trình Minh Dương rất tốt. Người có thị lực tốt thường tinh mắt, vì thế ngày ấy Trình Minh Dương chỉ cần liếc sơ là biết cô thích anh.

Dương Hân từng viết yêu thầm là một cảm giác ngọt ngào. Trình Điện Điện không biết yêu thầm có vị gì bởi vì cô còn chưa nếm ra thì tình cảm thầm kín

của cô đã tan thành mây khói. Buổi tối, Trình Điện Điện mở nhật ký của Dương Hân ra xem. Dương Hân viết

bảy mươi phần trăm con gái trong lớp đều thích Hàn Ích Dương.

Trình Điện Điện nghĩ đến Trình Minh Dương. Ngày xưa thời còn đi học, rất nhiều bạn nữ trong lớp thích anh ta. Cô bạn ngồi cùng

bạn của Trình Điện Điện cũng thích Trình Minh Dương. Khi cô bạn đó tâm

sự bí mật này, Trình Điện Điện chỉ biết than vãn lại đụng trúng đối thủ.

Hàn Ích Dương trở thành đối tượng được đông đảo nữ sinh yêu thích cũng

không mấy khó hiểu. Giống như côn trùng định hướng theo ánh sáng thì

người ưu tú luôn là vầng hào quang chói mắt. Dù anh mặc đồng phục như

bao bạn bè, lên lớp như mọi người, học lý hóa như họ nhưng hào quang vẫn là hào quang.

Mỗi ngày ngoài việc chăm chỉ học tập, Dương Hân đều như một thám tử thần bí trong lớp. Cô ấy sẽ quan sát từng nữ sinh, quan sát họ mượn cớ tiếp cận Hàn Ích Dương. Dương Hân không thích giống họ nhưng ngày nào cô ấy cũng muốn tìm lý do đến gần Hàn Ích Dương.

Tuy nhiên, trong lớp lại có một người không giống bao bạn bè khác, người đó chính

là Khương Thiên Dung. Nếu Hàn Ích Dương là mặt trời sáng chói, thì Khương Thiên Dung là đóa hoa tường vi xinh đẹp sinh trưởng dưới ánh nắng.

Một chàng thiếu niên điển trai và một cô thiếu nữ xinh xắn, đến cả giáo viên cũng đùa giỡn ghép đôi cho họ.

 

Một lần trong tiết vật lý, giáo viên trẻ tuổi lướt nhìn hai cô cậu học trò

nổi bần bật trong lớp, "Nếu giáo viên chịu trách nhiệm tổ chức tiệc của

trường vào tháng sau là thầy, nhất định thầy sẽ kêu Khương Thiên Dung và Hàn Ích Dương đến tham gia."

Mọi người trong lớp đều bàn tán sôi nổi, nhưng hai nhân vật chính không có phản ứng. Có điều khóe miệng Khương Thiên

Dung cong lên vẫn đập vào mắt Dương Hân. Dương Hân cảm thấy Khương Thiên Dung rất giả dối. Kể từ hôm đó, cô ấy bắt đầu ghét đóa hoa tường vi

sinh trưởng dưới ánh mặt trời này.

Nếu Khương Thiên Dung là hoa tường vi thì Dương Hân là gì? Chẳng lẽ là vật thể không xác định vĩnh viễn sống trong bí mật.  

Kết thúc một học kỳ, thành tích học tập của Dương Hân tiến bộ vượt bậc.

Thầy chủ nhiệm vui vẻ trao bằng khen cho Dương Hân. Thầy chủ nhiệm là

người thích giảng đạo nên hai tiết học mỗi ngày, thầy đều dành phân nửa giáo dục tư tưởng học sinh.

Thầy chủ nhiệm khen ngợi Dương Hân nhiệt liệt. Để động viên Dương Hân, thầy

kể cho mọi người trong lớp về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, còn đề nghị

nhà trường cấp học bổng.

Thầy chủ nhiệm vừa nói được phân nửa thì Dương Hân mạnh dạn đứng dậy, "Thưa

thầy, gia đình em không nghèo khó đến mức như vậy, em không cần học

bổng!"

  

Thầy chủ nhiệm đại khái biết mình đã vô ý xúc phạm tới lòng tự trọng của

Dương Hân, thầy bèn mỉm cười kêu cô ấy ng