Thiếu Tướng Ế Vợ

Thiếu Tướng Ế Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321754

Bình chọn: 9.5.00/10/175 lượt.

ạn gái, làm sao tôi nhận ra được điều đó."

Trình Điện Điện mỉm cười, cô lắc đầu, "Em vẫn không tin, chẳng lẽ không có cô gái nào theo đuổi anh? Mẫu đàn ông như anh tùy tiện đứng ngoài đường

cũng có rất nhiều cô gái chủ động bắt chuyện."

Hàn Ích Dương bật cười, "Tiếc là tôi không ra đường, càng đừng nói là đứng ở đó."

  

Trình Điện Điện phì cười nhìn ly hồng trà. Cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Ích

Dương. Khóe miệng anh chỉ hơi cong lên khi cười nhưng cô vẫn cảm thấy nụ cười của anh tỏa sáng đến chói mắt.

Dùng bữa xong, Hàn Ích Dương mở lời để anh đưa cô về nhà.

  

Thường thì sau khi dùng bữa, các buổi coi mắt trên cơ bản là đã kết thúc.

Trình Điện Điện không nghĩ Hàn Ích Dương để ý đến mình. Tuy anh không tỏ vẻ khó chịu về cô, nhưng với tính cách của Hàn Ích Dương dù không hài lòng về một người phụ nữ nào đó, anh cũng không biểu lộ ra.

Trình Điện Điện ngồi bên ghế phụ. Cô đột nhiên nghĩ tới một giả thiết. Nếu

hồi trẻ cô có thể gặp cả Trình Minh Dương và Hàn Ích Dương, hai chàng

trai tên "Dương*", cô sẽ chọn ánh mặt trời sáng chói nào?

* (Dương): Mặt trời. 阳光 (Dương quang): Ánh mặt trời

Trên đường chở Trình Điện Điện về, Hàn Ích Dương trò chuyện với cô. Anh

không hỏi về hoàn cảnh gia đình, tình sử hay những người coi mắt trước

đây, mà anh hỏi về công việc và sở thích của cô như một người bạn thân

thiết.

Sở trường của Trình Điện Điện chính là trò chuyện không ngừng nghỉ. Cô kể

anh nghe về công việc cũ của mình. Cô hứng thú phê bình công việc mà

người ngoài nhìn vào thèm thuồng nhưng thực chất lại giày vò đáng sợ.

"Đúng là quái lạ. Tại sao nhà nước lại nuôi loại cấp trên quá quắt kiểu đó cơ chứ..." Cô nói say sưa một hồi mới sực định thần, đảo mắt nhìn Hàn Ích

Dương. Hình như cô quên rằng anh cũng là cán bộ nhà nước.

Thấy cô dừng lại, Hàn Ích Dương hỏi cô, "Sao không nói nữa?"

"Không nói." Trình Điện Điện vội vàng che miệng, cô nháy mắt với anh, "Thực ra em rất yêu nước."

  

"Tôi biết nhưng đôi khi quyền lợi là một thứ xấu xa, nó khiến con người biến chất." Hàn Ích Dương vừa chạy xe vừa nói.

"Không nói đề tài này nữa. Nói chung em thích công việc hiện tại hơn." Trình Điện Điện nói.

"Em nghĩ tôi giải thích thay họ?" Hàn Ích Dương nghe thấy giọng cô thoáng vẻ bất mãn.

"Không có... Có." Trình Điện Điện đáp lí nhí trong miệng.

Hàn Ích Dương không nói tiếp nữa, anh mỉm cười lái xe.

 

Trình Điện Điện lại nói, "Em thấy nó không phải câu chuyện vui vẻ gì."

"Đúng là không vui." Hàn Ích Dương nói. Anh nhớ đến một việc, "Lần trước, em phỏng vấn thuận lợi không?"

"Thuận lợi." Trình Điện Điện nghiêng đầu nhìn anh, "Em còn chưa nói cám ơn anh. Cám ơn anh lần trước đã cứu em."

"Chuyện nhỏ thôi."

  

Xe quẹo qua một khúc cua. Trình Điện Điện nghĩ không biết qua hôm nay cô

còn dịp gặp anh hay không, vì vậy cô muốn hỏi anh một câu. Nhưng điều cô muốn hỏi lại không liên quan đến cô, mà nó là nghi vấn của Dương Hân.

Cô không có quyền hỏi thay cô ấy, thế nên ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết

định không nói.

Xe dừng dưới chung cư, Trình Điện Điện cởi dây an toàn, "Cám ơn anh đã đưa em về. Tạm biệt anh."

Hàn Ích Dương gật đầu.

Trình Điện Điện quay người mở cửa xe. Lúc cô gần bước xuống, Hàn Ích Dương đột ngột lên tiếng.

"Em nghĩ chúng ta có thể thử không?"

  

Đầu óc Trình Điện Điện nổ tung, cơ thể cô cứng ngắc vì tình huống này xảy ra quá bất ngờ.

Trình Điện Điện ngoảnh đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Hàn Ích Dương, đôi má cô nóng ran.

Hàn Ích Dương nhìn cô, "Hôm nay, em và tôi cùng đi coi mắt. Tôi nghĩ nếu em đã đến coi mắt thì hẳn biết..."

"Em... không biết!" Cô nói, "Trước khi đến em không biết người đó là ai, nhưng cô họ của em kêu cô họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng."

"Ờ." Hàn Ích Dương cảm thấy hơi bất ngờ, anh lại nhìn cô, "Vậy em có thấy kinh ngạc và vui mừng không?"

"Em..." Trình Điện Điện nói lắp bắp.

"Có vẻ là kinh hãi." Hàn Ích Dương nói đùa giúp cô bớt khẩn trương.

Tim Trình Điện Điện như muốn bật tung khỏi lồng ngực. Cô hỏi anh, "Anh để ý tới em?"

Hàn Ích Dương cười ôn hòa, anh gật đầu, "Anh để ý tới em."

Thần kỳ quá! Ngày hôm nay đúng là một ngày thần kỳ!

Buổi tối không thể nghi ngờ gì Trình Điện Điện lại mất ngủ. Cô nằm trên giường cười tủm tỉm. Nhớ đến đoạn đối thoại bối rối với Hàn Ích Dương ngoài chung cư, Trình Điện Điện phì cười vỗ trán mình.

"Vì sao... Ý em là vì sao anh để ý em?"

    

"Vì sao?" Mắt Hàn Ích Dương ẩn giấu cảm xúc sâu xa khó đoán như hồ nước

phẳng lặng dưới ánh trăng. Anh trầm ngâm như không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Dáng vẻ của anh hết sức nghiêm túc, không một chút

qua loa và tỏ vẻ cho có để ứng phó.

"Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Nhưng chắc giống như trên phim, vừa gặp đã yêu."

Vừa gặp đã yêu...

Còn lâu cô mới tin, anh định lừa cô ư?

"Xin lỗi, em nghĩ chúng ta không có khả năng..."

"Cũng đúng, tôi hiểu mà. Tôi lớn tuổi hơn em, già hơn em." Thần sắc Hàn Ích Dương có vẻ tiếc nuối. 

Một người đàn ông tự nhận mình già là việc đáng xót xa biết bao! Lời nói

của Hàn Ích Dương đánh trúng


Polaroid