
của mình và Hàn Ích Dương quấn quýt
lấy nhau, cô nói, "Thủ trưởng, để anh nở mặt, cũng là giữ thể diện cho
em, chúng ta có nên thuê một chiếc xe hơi đắt tiền chạy về không?”
"Em nghĩ rất chu đáo." Hàn Ích Dương nhìn cô gái đang thương lượng với
mình, rồi giơ mắt về một góc gần đó, mắt anh lóe ý cười sâu xa.
"Dĩ nhiên, tương lai em sẽ làm vợ của thủ trưởng cơ mà. Em phải biết suy
nghĩ một chút chứ." Trình Điện Điện mèo khen mèo dài đuôi, nghiễm nhiên
cô đã quên mới vừa nãy còn giả vờ giận người nào đó không cầu hôn mình.
"Ừ." Hàn Ích Dương nắm tay Trình Điện Điện bước đến một chiếc Thịnh Thế* đen bóng loáng. Một thanh niên bước xuống xe, lễ phép chào hỏi họ, đưa chìa khóa cho Hàn Ích Dương rồi đón taxi đi về.
*Thịnh thế (Hồng Kỳ HQ3): là một trong những mẫu xe hạng sang do tập đoàn FAW của Trung Quốc thiết kế và sản xuất.
"Xe này có giữ được thể diện cho em không?" Hàn Ích Dương buông một câu nhẹ nhàng.
Trình Điện Điện trố mắt nhìn chiếc xe Thịnh Thế mới tinh, tư duy của cô và
Hàn Ích Dương hiển nhiên không giống nhau. Cô chặc lưỡi, "Hàn Ích Dương
ơi Hàn Ích Dương, anh dám lạm dụng quyền hành của mình. Xe này là..."
"Của bạn anh." Hàn Ích Dương tức anh ách như muốn bóp cổ Trình Điện Điện,
"Có một chiếc xe tầm này thôi, anh đâu cần lạm dụng chức quyền."
"Tự cao tự đại!" Trình Điện Điện chống nạnh nhìn Hàn Ích Dương cất hành lý vào cốp sau, cô nhướng cao mày, "Nhưng mà em thích."
Hàn Ích Dương đóng cốp lại, kéo cô gái còn đang dòm ngó lung tung vào trong xe.
Trình Điện Điện ngồi bên cạnh Hàn Ích Dương. Suốt đường đi, cô giống như bản đồ sống chỉ huy Hàn Ích Dương chạy xe, hướng bên này bên kia để đến nhà ba mẹ vợ. Nhưng cô bất ngờ nhận ra Hàn Ích Dương rất là rành đường.
Trình Điện Điện buồn bực hỏi anh, "Chẳng lẽ anh đã lén lút đến đây?"
Hàn Ích Dương thở dài, anh giải thích, "Đến nhà ba mẹ vợ, anh không chuẩn bị trước làm sao được."
Trình Điện Điện hừ một tiếng, cô chòng ghẹo anh, "Coi như anh có lòng. Lát
nữa về tới nhà có chuyện gì xảy ra, em sẽ che chở cho anh."
Thực ra Hàn Ích Dương đang thấp thỏm lo âu nhưng anh vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên như không, "Về đến nhà nhờ em chăm sóc anh kỹ hơn."
Trình Điện Điện bắn cho Hàn Ích Dương một cái nhìn kiểu như "Yên tâm đi anh". Cô vui vẻ hát ngâm nga, rồi bất chợt quay qua nói, "Họ hàng nhà em hơi đông."
"Ừ, anh biết." Hàn Ích Dương nói. Vài ngày trước, anh đã kêu Từ Lập đem sơ
đồ họ hàng của Trình gia cho anh xem. Anh những tưởng họ hàng của Hàn
gia là nhiều nhưng không ngờ ở Trình gia, chỉ tính bác không thôi đã có đến mười bốn người.
"Họ hàng đông đúc sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề." Trình Điện Điện nói ra
nỗi lo của mình, "Có thể mọi người sẽ hỏi anh thích em ở điểm gì."
Hàn Ích Dương, “…”
"Vì vậy chúng ta nên tập trước, đúng không anh?" Mắt Trình Điện Điện sáng
lấp lánh, giọng cô khe khẽ nghe như nhõng nhẽo với Hàn Ích Dương, "Chẳng hạn như anh thích em ở điểm gì, ai thích ai trước tiên, định sinh con
trai hay con gái, tính sinh trong vòng một năm, ba năm hay là năm
năm,..."
Hàn Ích Dương hít sâu một hơi, anh trả lời từng câu hỏi mang tính giả thiết của Trình Điện Điện, "Thích em ở điểm gì? Anh thích em thẳng thắn và... đáng yêu. Ai thích ai trước tiên? Anh không biết em thích anh ở điểm
nào nên chúng ta sẽ thảo luận câu này sau. Còn kế hoạch sinh con, một
năm hơi gấp, ba năm hơi lâu, hai năm là tuyệt nhất."
Lần này đến phiên Trình Điện Điện há hốc miệng kinh ngạc nhìn anh.
Quãng đường dài nửa tiếng dường như qua nhanh hơn với các cuộc chuyện trò ríu rít giữa hai người. Trên đường về nhà, bà Trình gọi cô hai lần, bà hỏi
cô đã đi đến đâu.
Đến cuộc gọi thứ ba, Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, "Mọi người đang canh giờ đốt pháo chào đón?"
"Con thôi nói nhảm đi." Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của ông
Trình. Ông Trình dặn dò Trình Điện Điện, "Điện Điện, con không được nói
năng linh tinh. Trong nhà, ba mẹ đã chuẩn bị xong xuôi. Con và thủ...
Tiểu Hàn mau về đi."
Họ đã về gần tới nơi, chỉ cần quẹo một khúc cua nữa là đến nhà. Trình Điện Điện vừa chỉ đường cho Hàn Ích Dương vừa nói với ông Trình, "Mình làm thế này đi ba. Bây giờ ba nhắm mắt, đếm ngược. Mười, chín,..."
"Con hồ đồ vừa thôi!" Ông Trình la Trình Điện Điện.
Trình Điện Điện cúp điện thoại. Hàn Ích Dương rẽ vào đường đến nhà Trình Điện Điện, "Nhà nào ở phía trước hả em?"
"Nhà có cánh cổng lớn màu đỏ sậm." Trình Điện Điện chỉ phía trước, Hàn Ích Dương gật đầu.
Trình Điện Điện ngắm gương mặt nghiêm nghị mà không mất vẻ điển trai của thủ
trưởng đại nhân, cô cười tủm tỉm, "Anh hồi hộp không?"
Hàn Ích Dương cất giọng ôn hòa, "Nói thật anh hơi hồi hộp."
Cũng mang tâm trạng hồi hộp như Hàn Ích Dương chính là ông Trình. Ông căng
thẳng đứng ngoài cổng nhìn chiếc xe màu đen từ từ đến gần.
Ông Trình thật sự khẩn trương. Ông chỉ là một đầu bếp trong quân ngũ, vả
lại ông đã xuất ngũ từ lâu. Nhưng xuất ngũ rồi có thể quên thân phận
quân nhân của mình không?
Bà Trình quan sát ông xã đã lâu không đứng ưỡn thẳng lưng của bà. Bà