Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323722

Bình chọn: 9.5.00/10/372 lượt.

“Có việc gì sao ?”

“Dạ … Em tới để lấy lại di động.”

“Đông Hiểu Hi sao?” Ông ta hỏi xong liền mở ngăn kéo , lấy ra cái

điện thoại màu trắng đặt lên bàn “ Cầm đi, lần sau đi học thật nghiêm

túc vào”

“Vâng, cảm ơn giáo sư.”

Cô chậm rãi đi qua cầm lấy điện thoại, khẩn trương đến mức quên mất

rằng mình còn có một nhiệm vụ quan trọng . Cô vừa muốn xoay người rời đi thì đột nhiên bị một cánh tay ôm chặt lấy , một hơi thở nóng cháy phun ở trên đỉnh đầu cô, “Đông Hiểu Hi , tôi vừa mới đến giảng đường đã chú ý

đến em , em khiến tôi thật sự chú ý đến , em vừa xinh đẹp , hoạt bát ,

đáng yêu , không có chút gì giả tạo. Tuy rằng tôi đã lớn tuổi nhưng luôn bị sự tươi trẻ của em hấp dẫn , làm cho tôi thấy mình trẻ lại…”

Quả nhiên là giáo sư văn học , phía sau còn tràn trề tình cảm.

Tuy rằng cô đã dự đoán rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra , nhưng cô

không biết rằng khi ở trong hoàn cảnh này đầu óc mình lại trở nên trống

rỗng. Cô chỉ thấy ông ta lấy tay cô ấn vào nơi cứng rắn của chính mình , tuy rằng cách một lớp vải dệt nhưng cô vẫn cảm nhận được lửa nóng nơi

đó . Trái tim của cô đập như muốn bật ra khỏi lồng ngực , trong nháy mắt cô liền trở nên thất thần rồi lập tức ra sức giãy dụa , hơn nữa trong

đầu cô không ngừng nghĩ cô nên làm gì bây giờ? Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ , một tiếng đập cửa đột ngột vang lên, ông ta lập tức buông

tay , ông ta hướng về cô làm dấu im lặng . Quả thật không cần nhắc nhở

cô cũng sẽ chọn im lặng , không phải là do sợ người khác biết , cũng

không phải là vì ông ta mà là do chính bản thân cô đã bị doạ đến choáng

váng.

Một lát sau, khi ngoài cửa im lặng như ban đầu, ông ta thở hổn hển

nói “Em đi đi , đừng quên lời nói của tôi , tôi chờ câu trả lời của em.”

Cô căn bản không hề nghe được những điều ông ta nói mà bước vội ra ngoài.

Qua cái hành lang thật dài đang im lặng một cách kì quái, cô chạy

thật nhanh ra ngoài, tự nhiên hai gò má cô ẩm ướt nước mắt. Tuy rằng cô

đã từng xem AV, đọc qua truyện Đam mĩ , đã từng mở miệng ra trêu chọc đó là nghệ thuật , đương nhiên có thể thưởng thức. Thật ra, hai mươi năm

cuộc sống mà cô đã trải qua đột nhiên trở nên trống rỗng, cô không thể

nào nghĩ đến một nơi tưởng chừng an toàn nhất như trường đại học lại gặp chuyện như thế này, cô không thể nói rõ đây dây là sỉ nhục hay là điều

gì nữa, nó giống như một bóng ma chiếm cứ toàn bộ tâm lý cô.

Cô một bên cúi đầu ngăn nước mắt rơi, một bên chậm rãi cất bước, đột nhiên đụng phải một người.

“Cô luôn liều lĩnh như vậy sao? Chạy nhanh như thế không thấy nóng

à?” Sau khi những âm thanh kia dừng lại là một giọng nói đầy kinh ngạc

“Cô khóc?”

Không biết vì điều gì, tuy rằng chưa tiếp xúc qua nhiều nhưng cô vẫn

nhận ra đây là giọng nói của Lam Thành. Giây phút này cô không hề suy

nghĩ gì liền ôm lấy anh mà khóc, giống như một đứa bé bị bắt nạt, tìm

người nhà dỗ dành, an ủi.

Anh thoáng chần chừ rồi đột nhiên vươn cánh tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng hỏi “ Làm sao vậy? Ngô Khải Đống bắt nạt cô? Ông ta đã làm gì

cô?”

“Đừng nhìn, đừng nhìn về hướng cửa sổ văn phòng.” Cô vẫn khóc, ôm

chặt eo của anh, tựa như thân thể này là nơi tốt nhất để cô dựa dẫm vào

giờ phút này. Cô cũng biết giờ nay ông ta nhất định đứng ở cửa sổ nhìn

bọn họ, nếu ông ta biết bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác thì

liệu có thể buông tay?

Khóc thật lâu cô mới chậm rãi buông anh ra , “Thật xin lỗi, vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên…”

“Tôi biết, cho nên hôm qua mới nhắc nhở cô, nhưng tôi cũng biết chắc cô không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với bản thân mình.”

“Vừa rồi là anh đập cửa?”

Anh chỉ cười mà không trả lời, lại nhẹ nhàng hỏi cô “ Khóc đủ chưa, để tôi đưa cô đi khỏi chỗ này?”

Cô ngẩng đầu ,bây giờ cô mới biết cô và anh đang ở rất gần nhau, gần

đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở của anh. Mặt cô đỏ bừng , lui xuống

từng bước tựa như không để ý đến nói “ Nếu để người khác thấy được ,

ngày mai quả thật sẽ thành chuyện nóng hổi đi.”

“Tôi đưa cô về.” Anh nói xong một mình đi trước , bước thật chậm , tựa như đang chờ cô.

“Anh về trước đi, tôi không sao, tôi muốn ra ngoài trường hít thở một chút.”



Cô vẫn đi dọc theo đường cái, mãi cho đến khi trời tối, đèn đường đã

sáng rực rỡ , đến mức cô không biết mình đã đi bao lâu, đi bao xa. Trong đầu cô không ngừng hiện lên cảnh tượng trong văn phòng , còn xen kẽ cả

hình ảnh của anh. Được hai người đàn ông khác nhau ôm sẽ khiến cho một

cô gái có cảm nhận khác nhau. Khi Ngô Khải Đống ôm cô, cô không chỉ thấy sợ hãi mà còn phẫn hận. Khi anh ôm cô lại khiến cô thấy thẹn thùng,

khẩn trương, còn có chút mừng rỡ. Cô không thể xác định tình cảm của bản thân có phải là yêu hay không. Trong giấc mơ của cô, mối tình đầu của

cô hẳn là một nam sinh cầm một bó hoa hồng, đứng ở dưới KTX , sau đó cô

nắm lấy tay người đó , nhận thấy xung quanh là những ánh mắt hâm mộ. Cô

không hề nghĩ đến mối tình đầu của mình lại là một tình yêu đơn phương

không có kết quả..

Đột nhiên âm thành từ phía sau truyền đến “ Cô còn muốn đi bao lâu,

nhưng có thể cho tôi nghỉ ng


Old school Easter eggs.