Polly po-cket
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 8.5.00/10/447 lượt.

Người trưởng thành không nhiều cũng ít

đều đã từng nói dối, nhưng anh không biết vì sao khi đối mặt với Đông

Hiểu Hi, thậm chí chỉ là nghe thấy thanh âm của cô, lại có chút hoảng

hốt. Anh thừa nhận, mấy năm nay, bởi nhu cầu sinh lý, đã từng có lần

không kiềm chế nổi, nhưng không phải bởi vì tịch mịch, chỉ xem đó như là việc trao đổi lợi ích, không quan hệ tới tình cảm.

“À, không cần phải khẩn trương, chỉ là hỏi cho vui, đâu có ghi lại

trong hồ sơ nhân sự đâu mà anh căng thẳng vậy. “Tôi” cúp máy đây, ngủ

ngon.”

Vừa ngắt máy, nụ cười ngượng nghịu đọng lại chưa được vài giây, không kịp phản ứng, nước mắt đã tuôn tràn xuống hai má … Cô rõ ràng đã biết

đáp án, còn hỏi làm gì? Chẳng lẽ, muốn nhận một lời nói dối sao? Chẳng

phải khi cô tìm anh giải thích, anh đã không muốn hôn lại cô, hơn nữa

bên cạnh anh luôn có phụ nữ, anh vẫn còn có thế chỉ thuộc về một mình cô sao? Kỳ thật, phụ nữ đôi khi cũng nguyện ý lấy cớ nghĩ tốt cho người

đàn ông của họ, muốn an ủi anh ta cũng như bản thân mình.

Ngọn lửa nhỏ trong đáy lòng phút chốc tan biến. Cô bỗng hỏi chính

mình, Đông Hiểu Hi, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì, muốn cái gì?

Bất giác, cô ôm chặt Trạm Trạm đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé khẽ ôm

lấy cô, tiếp tục say ngủ, thoang thoảng hương vị ngọt ngào quanh đứa

nhỏ.

Giờ khắc này, cô có điểm hận Lam Thành.



Lam Thành ngẩn người nhìn di động hồi lâu. Rõ ràng, anh có thể nói

dối cô, không có gì có thể đối chứng, ai có thể nói lời anh là thật hay

giả? Anh tự cho mình là người từng trải, mấy năm nay bôn ba trong thương trường để có vị trí như ngày hôm nay, có thể nói anh đã trở nên dà dặn

hơn trước kia rất nhiều, thậm chí đôi khi anh trở thành kẻ hai mặt,

không thể phân biệt khi nào là giả dối, khi nào là chính mình. Nhưng tại sao, ở trước mặt Tiểu Hi, anh lại đem mình trở thành kẻ ngây thơ như

thế, giống như một tiểu tử thiếu kinh nghiệm.

Anh phiền muộn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, vốn tưởng rằng sau

khi Tiểu Hi trở về anh có thể bỏ hút, nhưng mấy ngày nay lại càng hút

nhiều hơn. Từ lúc gặp lại lại cô đến giờ, trong lòng anh ngoài vui sướng ra, còn có lo lắng, câu hỏi “Em bây giờ vẫn một mình sao?” Anh cũng

không tài nào lên tiếng hỏi được.

Còn nhớ rõ đêm tân hôn của bọn họ, cô vừa mới tắm xong, mái tóc ướt

sũng rũ xuống mặt anh, khuôn mặt cũng gần mặt anh trong gang tấc. Tiểu

Hi ngồi trên đùi anh, lấy tay ôm lấy cổ anh, hỏi, “Ông xã, nhiều cô gái

theo đuổi anh như vậy, sao anh lại lấy em?” Lúc ấy anh không hề nghĩ

ngợi liền nói, “Bởi vì theo đuổi em nhanh.” Chỉ một câu nói đùa, cô cũng ghi hận với anh, “Như vậy không công bằng.” Anh hỏi tại sao? Cô lại

nói, “Em cũng muốn có nhiều người ngưỡng mộ, sau đó kết giao với bọn họ, rồi mới ngẫm ra xem, em yêu nhất có phải là anh hay không?” “Không

được, bên cạnh em, trong lòng em, chỉ có thể là anh.” Anh nói xong, liền bá đạo ôm cô, dùng hành động tuyên bố chủ quyền của mình với cô.

Nghĩ đến, Lam Thành nhanh chóng tắt thuốc lá, nhấn ga cho xe phóng

nhanh, giống như là đang mang theo tâm tình không tưởng của bản thân

mình.

Trước mắt, tất cả như sương khói.



Sáng sớm hôm sau, Trương Khiết gõ cửa phòng tổng tài, nhẹ nhàng đi vào.

Người đàn ông ngồi trước cửa sổ vẫn giữ nguyên tư thế cách đây hơn

một giờ, ấn ký màu tím gần môi anh làm cô nhớ tới hành động điên cuồng

của cô gái tên Hạ Tuyết ngày hôm qua, cả người Trương Tuyết lại cảm thấy khô nóng. Xem ra, người đàn ông này thật phiền toái. Hôm nay, anh ta

thậm chí còn đến sớm hơn thư ký, chỉ vì muốn ngồi ngẩn người như vậy

sao?

“Chuyện gì?” Lam Thành chậm rãi xoay người, hơi mất tự nhiên nhẹ chạm vào môi dưới “Hội nghị hôm nay để cho Trương tổng chủ trì, tôi hôm nay

bận.”

Tổng tài có việc bận, chẳng lẽ cô là thư ký lại không biết sao?

Trương Khiết gật đầu nói: “Cô Hạ Tuyết đến, nói là muốn gặp ngài.”

“Nói tôi không có ở đây.” Lam Thành đột nhiên có chút không kiên nhẫn.

“Cô ấy muốn nói chuyện với ngày, về chuyện Đông Hiểu Hi.”

Lam Thành suy nghĩ một hồi, gật đầu.

Hạ Tuyết đi vào văn phòng Lam Thành như không có việc gì, nhìn người

đàn ông ngồi trên bàn xem văn kiện, cô biết hiện tay ngay cả liếc nhìn

cô một cái anh ta cũng lười.

Cô đi tới gần bàn làm việc, cười hối lỗi: “Anh, còn giận em sao, hôm qua em uống say quá.”

“Phụ nữ nên uống ít rượu. Tìm anh có việc gì?” Lam Thành không ngẩng đầu lên hỏi.

“Tiểu Hi buổi sáng này gọi điện thoại cho em, nói là muốn em giúp cô ấy tìm việc …”

“Tìm việc?” Lam Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Tuyết vẻ không tin tưởng.

“Cô ấy nói có vẻ gấp, nhưng yêu cầu không cao, lương khoảng ba ngàn

là được, việc gì cũng được, miễn là trong khả năng của cô ấy …”

“Cô ấy sao lại gấp như vậy?”

“Em không biết. Là do cô ấy yêu cầu, em vốn có thể giúp cô ấy, nhưng em vẫn nghĩ nên nói trước một tiếng với anh thì tốt hơn.”

Lam Thành gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tiểu Hi cần tiền gấp

như vậy làm gì? Nhưng nếu chỉ dựa vào ba ngàn tiền lương muốn sống tốt ở cái thành phố này cũng khó.

“Anh, anh không định cho Tiểu Hi tới công ty