
g số những người xấu, thì tôi chính là tốt
nhất……..”
“Phốc” Đông Hiểu Hi bật cười: “ Cho dù là người xấu, nhưng anh là ông chủ, tôi cuối cùng cũng không thể đem cơm áo cha mẹ đã nuôi đòi về từ
người xấu được.” Kỳ thật Hạng Hàn tạo cho cô ấn tượng chân thành, hơn
nữa khi anh cười rộ lên, khóe miệng hai bên tạo thành nếp nhăn rất sâu
trên mặt, anh ta đại khái khoảng hơn ba mươi, vẻ chín chắn thành thục
này làm cho người ta thực dễ dàng mà tín nhiệm anh.
“ Đúng rồi, anh là người ở đâu mà có thể ăn cay như vậy?” Đông Hiểu Hi thuận miệng hỏi.
“Người ở đây, nhưng vợ tôi ở Trùng Khánh, cho nên ngày đó kết hôn,
tôi bắt đầu chậm rãi thích ứng khẩu vị của cô ấy… Bảy năm, đều rèn luyện mà thành….” Hạng Hàn cầm lấy bia uống một ngụm, tựa như là che giấu
khuôn mặt mình sau tiếng thở dài, chính là dù che giấu thế nào, dưới ánh đèn dịu nhẹ, sắc mặt anh vẫn có vẻ buồn bực không vui như cũ.
“ Vợ của anh …. Thực hạnh phúc nha…” Đông Hiểu Hi vô cùng hâm mộ nói. Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi cùng Lam Thành đi ăn đồ cay, ăn
được một nửa Lam Thành không chịu nổi cay, xấu hổ cầu xin tha thứ, cô
không muốn làm cho anh ăn cay quá mà đau bụng, chưa ăn được bao nhiêu
hai người liền đổi nhà hàng. Cứ như vậy, ngày hôm sau cô vẫn là chịu
thua anh, từ đó về sau, cô cùng Lam Thành không còn cùng nhau nếm qua đồ cay nữa, trong nhà hạt tiêu cũng không xuất hiện quá một lần. Dù sao
hai người cũng sống cùng nhau, lúc xung đột, cũng là người này nhân
nhượng người kia một chút đi, chẳng qua, Đông Hiểu Hi cảm thấy chính
mình là bị ảnh hưởng của người kia, cô cho đến bây giờ đều thấy mình khi ở cùng Lam Thành chưa bao giờ ở thế chủ động.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn, Hạng Hàn dần đần nói càng nhiều, nhắc đến vợ mình, ngữ khí cũng vô cùng thương cảm, áy náy.
“Cô ấy gả cho tôi chịu rất nhiều cực khổ, chúng tôi là bạn học cũ rồi thành người yêu, lúc ban đầu cuộc sống thực sự nghèo khổ, lúc có tiền
tôi lại một lòng lao vào sự nghiệp, tuy rằng kết hôn bảy năm nhưng tôi
không chăm sóc được nhiều cho cô ấy….. làm cho cô ấy rất cô đơn…..”
“ Bảy năm?” Đông Hiểu Hi lại một lần nữa đánh giá Hạng Hàn một chút, “ Anh bao nhiêu tuổi a, mà kết hôn đã bảy năm….”
“ Ba mươi lăm, thế nào, không giống sao?”
“Không phải, không phải, tôi nghĩ đến anh phải bốn mươi ấy…..” Đông
Hiểu Hi bướng bỉnh cười, trong lòng vô cùng cảm thán. Hạng Hàn này giống như Lam Thành vậy, đàn ông hẳn là càng có tuổi, lại càng có mị lực đi.
Cái loại mị lực này là của người đàn ông chín chắn, thành thục cùng lịch lãm, giống như Lam Thành tuy còn trẻ, nhưng trên nhiều khía cạnh đã có
thể ẩn nhẫn chịu đựng mà đảm đương.
“Tôi trông già như vậy sao? Có phải khi cười nếp nhăn trên mặt nhiều
lắm không?” Hạng Hàn đột nhiên giống như đứa nhỏ, nhìn cô, giống như
đang yếu đuối tìm kiếm an ủi. Xem ra khi có tuổi, đàn ông cũng như phụ
nữ đều rất để ý nha.
Đông Hiểu Hi vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, đàn ông khi cười mà
có nếp nhăn trên mặt như vậy lại càng có mị lực hơn. Hơn nữa tôi nói anh bốn mươi cũng không phải ý nói nhìn trông già, Lam Thành không có nếp
nhăn nhưng nhìn cũng vẫn già dặn chín chắn hơn so với tuổi thực, bởi vì
các anh là cùng một loại đàn ông…..”
“Thế nào là cùng một loại đàn ông?” Hạng Hàn không khỏi tò mò.
“Chính là đều thích làm bộ là nam tử đứng đắn….”
“A….” Hạng Hàn bật cười, “ Thật không biết Lam tổng nghe cô nói câu “khích lệ” này trong lòng sẽ có cảm giác gì đây.”
“Anh ấy? Cho dù tôi nói anh ta hư hỏng, anh hẳn sẽ vô sỉ mà nói rằng, nam nhân không xấu nữ nhân không thương….” Đông Hiểu Hi tựa hồ ý thức
được điều gì, vội vàng thu lại nét cười, “Kỳ thật….. Có chút thói quen
đã hình thành sẽ rất khó thay đổi….”
“Đúng vậy, trên đời này, chân chính đáng sợ không phải là con người,
mà là thời gian. Nó luôn thay đổi khi mọi người không nghĩ sẽ muốn thay
đổi cái gì đó, lại làm cho những thứ muốn mất đi thì lại cứ tồn tại
trong trí nhớ, lơ đãng một chút sẽ làm chính mình đau ……”
Hai người đột nhiên liền trầm mặc, nhưng một lát sau lại bắt đầu tán
gẫu, nói chuyện phiếm. Đông Hiểu Hi cảm thấy ở cùng một chỗ với Hạng Hàn thật nhẹ nhàng, tựa hồ như là bằng hữu thân quen, hai người trong lúc
đó không có tồn tại khúc mắc gì, có lẽ cũng không liên quan đến quan hệ
tình cảm. Cảm giác của cô với Lam Thành có chút sợ, cũng có chút hận, có lẽ là quá yêu anh, sợ mình lúc ở cùng một chỗ sẽ làm không tốt khiến
anh không hài lòng, cho nên nhiều lúc đều là rất cẩn thận.
Ăn xong cơm chiều đã là hơn chín rưỡi tối. Đèn đường mờ ảo, gió đêm
nhu hòa còn có tâm tình men say, không khỏi làm cho Đông Hiểu Hi trong
lòng có một tia thư thái sảng khoái. Cô đi theo Hạng Hàn ra đến bãi cỏ
ngoài tiền sảnh, Hạng Hàn giơ cái chìa khóa quơ quơ trước mặt cô, cười
nói: “Tôi say, còn dám ngồi lên sao?”
Đông Hiểu Hi nhìn Hạng Hàn cười thoáng khiêu khích, người đàn ông này phá phách đúng thật là rất khó làm cho người ta cự tuyệt. Cô nghĩ nghĩ, vừa rồi khi gọi điện thoại về nhà, mẹ nói Trạm Trạm đã ngủ say, liền
thoải mái cười nói: “Không có gì không dá