
Lý Phổ, cô chợt chột dạ. Không phải
chứ? Anh mới là tên sở khang đáng ghét. Nhưng sao bị anh nhìn một cái, trong
lòng cô lại run bần bật thế này?
Ánh mắt Tiểu Viên trôi nổi bất định, dáng vẻ như bị
mất hồn.
Lý Phổ nhìn theo ánh mắt cô, bắt gặp Thang Hi Hàn, bất
chợt cũng cảm thấy chột dạ. Nói gì thì nói, người này mới là nhân vật chính,
mặc dù chưa kết hôn, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thế, anh và bạn gái người ta
cùng trở về lúc sáng sớm, điều này đúng là tình ngay lý gian.
“Chu Tiểu Viên, em qua đây cho anh.” Thang Hi Hàn lạnh
lùng nhìn Lý Phổ, giọng nói lại hướng về phía Tiểu Viên.
Chu Tiểu Viên bước về phía anh theo phản xạ, chợt giật
mình nghĩ lại, chẳng cần phải nghe theo anh.
“Lý Phổ, cảm ơn anh đưa tôi về, những gì anh nói với
tôi, tôi sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc. Lần này thật làm phiền anh quá, anh
về trước đi.”
Lý Phổ liếc mắt về phía Thang Hi Hàn: “Tôi không yên
tâm lắm…”
Đôi mắt Thang Hi Hàn hướng về phía ấy, khóe miệng khẽ
nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Anh rất ít khi có hành động như vậy, trong ký
ức của Chu Tiểu Viên, cũng chỉ nhìn thấy có vài lần. Lần có ấn tượng sâu sắc
nhất là hồi còn nhỏ, cô đánh nhau với người khác, bị hắn đẩy ngã trên đất, hai
đầu gối chảy rất nhiều máu. Ngày hôm ấy, cái tên đã đẩy cô ngã ấy bị Thang Hi
Hàn cho một trận tả tơi, hình như còn thê thảm hơn cô rất nhiều.
Thang Hi Hàn hít một hơi thật sâu, nhưng Lý Phổ vẫn
còn ngang ngạnh, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Tiểu Viên cảm thấy
mình đã chết vài nghìn lần rồi, sức mạnh khủng khiếp quá, nếu cứ thế này, sẽ nổ
mất!
Tiểu Viên ra hiệu cho anh ta đi, Lý Phổ vẫn không từ
bỏ, nói thêm: “Ừ, thực sự không cần tôi ở lại chứ? Không có chuyện gì chứ?”
Thang Hi Hàn bước đến nắm tay Tiểu Viên: “Chúng tôi có
chuyện, chuyện gia đình.”
“Bố của Nham Nham là bạn thân của anh và Diệp Thụ
Thần, mấy năm trước gặp tai nạn giao thông nên đã qua đời. Khiết Nhi là em gái
của bọn anh, còn trẻ thế mà đã phải nuôi con một mình, nên bọn anh rất quan tâm
đến cô ấy. Vài năm trước, anh không ở trong nước thì Diệp Thụ Thần chăm sóc cho
bọn họ, còn về việc Nham Nham gọi anh là bố, đó là bởi vì, thằng bé không còn
bố nữa, anh và Diệp Thụ Thần đều là bố của nó.”
Chu Tiểu Viên bị anh lôi về đến nhà, cánh cửa bị anh
đóng sầm lại, chẳng cần biết là Tiểu Viên có muốn nghe hay không, anh nói một
thôi một hồi, rồi sau đó im lặng nhìn cô.
“Còn điều gì muốn hỏi nữa không? Không cần biết em
nhìn thấy gì, em nghe thấy gì, cũng không cần biết em nghĩ gì, lẽ nào anh không
đáng để em đứng trước mặt anh và hỏi một câu sao?”
Tiểu Viên im lặng.
Anh cảm thấy thất bại ê chề, bước về phía trước, cảm
giác bất lực.
“Anh giải thích xong rồi đấy, em có muốn hỏi gì nữa
không? Em một mình chạy đi như vậy, rồi suốt đêm không về, điện thoại không
nghe, em có biết là anh đã lo lắng thế nào không?”
“Nếu anh muốn nói, sao không nói với em về chuyện cô
nàng bán bánh ngọt kia?”
“Cái gì cơ?”
“Cô nàng bán bánh ngọt ấy bảo anh tán tỉnh cô ta!”
“Cô ta nói linh tinh gì thế?”
“Anh là đồ lăng nhăng.”
“Em tin một người hoàn toàn không quen biết, mà lại
không tin anh ư?”
Đúng thế, một người hoàn toàn không quen.
Nhưng một người hoàn toàn không quen thì sao lại phải
lừa em chứ? Tại sao phải nói xấu anh chứ? Do khóc suốt một đêm, mắt Tiểu Viên
đã đỏ như mắt cá vàng, lúc này lại ngân ngấn nước. Thang Hi Hàn nhìn thấy thì
vừa thấy thương vừa thấy giận: “Không được khóc.”
“Anh là đồ lưu manh!”
“Anh lưu manh, cũng chỉ lưu manh với em thôi.”
“Anh là đồ vô lại!”
“Ừ, anh vô lại, vô lại với em nhé?”
“Anh là đồ ngốc!”
“Đúng thế, anh quả là có ngốc, nếu không sao lại để ý
đến em?”
“Anh… anh vô lý lắm!” Tiểu Viên vừa thở dồn dập vừa
mắng, chẳng tìm được thêm tính từ nào nữa, vì thế lại càng cảm thấy đau lòng.
Dạo gần đây Diệp Thụ Thần cảm thấy rất cô đơn, cái cô
nàng tên là Du Du ấy chẳng thèm liên lạc với anh nữa. Trong quá trình tiếp xúc
với cô, anh bất chợt cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao. Đang không biết nên
nói với cô thế nào thì đã bị cô cho vào danh sách đen. Anh cảm thấy rất buồn
bã, một mặt thì cho rằng đối phương rất anh minh quyết đoán, một mặt lại không
ngừng thầm trách móc.
Thực ra anh cũng hiểu như thế này là tốt nhất. Lúc đầu
cũng chỉ muốn đưa cô ấy và Hồ Thế Khang về với nhau, bây giờ nghĩ lại, cái tên
Hồ Thế Khang kia đúng là chẳng hợp với cô gái ấy. Thôi vậy, anh mong mình bận
rộn hơn một chút, đợi cơn gió Hồ Thế Khang này qua đi, vì thế nên chẳng liên
lạc gì nữa.
Đứa cháu gái lại muốn ăn bánh, anh đến một cửa hàng
khác mua, đứa cháu bảo mùi vị không giống, không thích ăn. Sở thích của bọn trẻ
con cũng thất thường, về sau nó không thích ăn loại bánh ấy nữa, Diệp Thụ Thần
lại càng chẳng có lý do gì để đến tiệm bánh ấy. Thỉnh thoảng lái xe qua con phố
ấy, anh luôn cho xe giảm tốc độ, liếc mắt nhìn cô gái ấy một lần.
Lại một ngày nữa nhàn rỗi, anh đi lang thang không mục
đích rồi đến khu nhà của Thang Hi Hàn, khóa xe xong, quyết định lên ăn nhờ cơm.
Nhìn