
p, cô không muốn trải qua cuộc sống thế này, lại càng không muốn lần nữa đối mặt với cái loại đau khổ mất đi người thân yêu.
“Y Phàm?!”
“Lái xe đi đi.” Quý Y Phàm lắc đầu, cự tuyệt nhìn anh, “Coi như tôi cầu xin anh, đừng đến nữa, buông tha cho tôi đi, tất cả đều đã kết thúc.”
“Anh muốn em quay về.”
“Không quay về được.” Cô vẫn cố chấp không muốn nhìn anh.
“Anh yêu em.” Anh đột nhiên nói ra lời tỏ tình, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính anh cũng giật nảy mình, nhưng đây là cảm nhận phát ra từ đáy lòng của anh.
Lời tỏ tình của anh làm hco xung quanh vang lên tiếng huýt sáo.
Lúc này Quý Y Phàm mới chú ý tới, bốn phía từ từ tụ tập đám đông, cô lập tức trực tiếp phản bác, “Kẻ lừa đảo! Đầu tôi bị hỏng mới lại tin anh.
“Cho anh cơ hội, để anh chứng minh.”
“Tôi mới không cần——” Cô sợ đến quay đầu bước đi.
Thường Trọng Vĩ duỗi tay ra, giữ cô lại.
“Buông tay! Bằng không tôi đánh anh.” Cô thật sự nắm lên nắm đấm.
“Em cứ kiện anh đánh lén cảnh sát là được.” Nói xong, anh hơi dùng sức, ôm cô vào lòng ngực, cúi đầu dùng sức hôn cô.
Cô hoảng hốt giãy giụa ở trong lòng anh, không ngờ tới anh sẽ hôn cô ở trước mặt mọi người.
Mặc dù cô là cao thủ karate, nhưng về hình thể ở nam và nữ dù sao cũng có khác, anh đã sớm khóa hai tay của cô lại, khiến cô không có cơ hội giãy giụa.
Tính công kích của sự thân mật này quá mức, ở dưới đôi môi ma lực của anh, cô phát ra một tiếng than nhẹ thất bại.
“Y Phàm.”
Nghe được Thường Trọng Vĩ nhẹ giọng gọi, tựa như nước lũ vỡ đê vậy, một thứ gì đó sụp đổ ở trong cô thể cô, cô không kìm hãm được phát ra một tiếng nấc, cảm thấy nước mắt trượt xuống gò má mình. Có thể là nếm được vị mặn, cuối cùng anh lại rút lui.
“Anh là đồ tồi!” Quý Y Phàm dùng sức đánh đấm anh.
Mặc dù rất đau, nhưng khóe miệng giương lên một độ cong, anh ôm cô, xoa lưng của cô, “Xin lỗi.”
“Em cũng yêu anh.” Cô thì thầm tỏ tình.
Anh ôm cô càng chặt hơn.
*
* *
Vào văn phòng của Thường Trọng Vĩ, Quý Y Phàm trực tiếp cỡi giày ra, thoải mái vùi ở trên sofa, góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy cá thần tiên bơi nhàn nhã.
Trọng Vĩ quyết định đặt cá thần tiên của ông Lý ở trong văn phòng, anh nói anh muốn mượn cái này đến nhắc nhở chính mình qua lời ông Lý nói, việc đời nên nắm chắc chớ không có nắm chắc, cuối cùng chỉ lưu lại tiếc nuối.
“Quý tiểu thư?! Hóa ra cô ở trong này.”
Nhìn Khưu Tuyết San không có gõ cửa đã trực tiếp tiến vào, Quý Y Phàm xem thường nhíu mày.
Thư ký Trần đi theo sau lưng cô ấy bị vệ sĩ của cô ấy ngăn cản, trên mặt viết sự khó chịu.
Thư ký Trần cung kính gọi một tiếng, “Thường phu nhân.”
Lần này cùng lần trước khác nhau, từ sau khi Trọng Vĩ và cô định ra ngày kết hôn, anh hưng phấn nói với thế giới, vì vậy, bây giờ toàn thể công ty đều gọi cô là Thường phu nhân, ngoại trừ Khưu Tuyết San.
Thư ký Trần liếc Khưu Tuyết San, “Tôi có ngăn Khưu tiểu thư lại, nhưng Khưu tiểu thư phái người…”
“Không sao.” Quý Y Phàm mỉm cười, “Để Khưu tiểu thư vào đi, khoan đã thuận tiện pha cho Khưu tiểu thư tách cà phê ——”
“Tôi muốn BlueMountain.” Khưu Tuyết San quay đầu nói với thư ký Trần.
Quý Y Phàm vẻ mặt khó hiểu. “Chờ một chút, cô nói cái gì nóng?”
Khưu Tuyết San liếc cô, “BlueMountain, cà phê Lam Sơn.”
“Hóa ra là loại cà phê, bậy thế, tiếng Anh của tôi rất tệ! Lam Sơn…” Cô nhìn thư ký Trần, “Công ty có sao?”
“Công ty chỉ có cà phê hòa tan.” Thư ký Trần trả lời, “Seattle cực phẩm của Latte, nếu như Khưu tiểu thư muốn Lam Sơn, tôi lập tức đi mua.”
“Không cần phiền phức, cứ Latte đi.” Quý Y Phàm mặc kệ cô ấy có muốn uống hay không, trực tiếp quyết định, “Thật ngại, Khưu tiểu thư, công ty của chúng tôi không có cái gì nóng ấy, chỉ có Latte, nhưng không tệ, nhóm chúng tôi chỉ uống Bá Lãng! Bá Lãng trong tiếng Anh tôi sẽ gọi là Brown. Thư ký Trần, về sau tôi muốn uống Bá Lãng có phải cũng cần phải nói Brown hay không? Nhưng tôi nói như vậy dường như cũng không có vẻ cao quý. Tôi vẫn không hiểu, ở đây rõ ràng là Đài Loan, chúng ta lại đều là người Trung Quốc, tại sao vẫn phải nói tiếng Anh?”
Thư ký Trần nghe xong, nhịn không được bật cười, xoay người đi pha cà phê cho Khưu Tuyết San. Có lẽ cô có thể thần không biết quỷ không hay nhổ một bãi nước bọt ở trong cà phê, bởi vì cô thật sự rất ghét điệu bộ của người phụ nữ này.
Nụ cười của Khưu Tuyết San hơi cứng lại, nghe ra ý gièm pha trong lời nói của cô, nhưng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, thản nhiên cãi lại, “Mặc dù là ở Đài Loan, nhưng thế giới cũng đã toàn cầu hóa từ lâu rồi, thân là vợ của Trọng Vĩ, trình độ ngữ văn của cô thật sự còn chờ phải cải thiện.”
Quý Y Phàm một chút cũng không có bị đả kích bởi vài ba câu của cô ấy. Tiếng Anh của cô đúng là rất kém, thậm chí hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Trọng Vĩ rất lớn, hơn nữa khoảng chênh lệch này cũng không phải vài bước là có thể thay đổi được.
Dù sao bất luận là quá trình sinh ra, trưởng thành, bọn họ đều là người ở hai thế giới khác nhau, nhưng bọn họ yêu nhau, chỉ cần có lòng, tự nhiên có thể tìm được hình thức chung sống, người khác muốn cắm kim vào cũng đừng nghĩ đến.
“Tôi cũng cả