
a Lệ Trí Thành. Anh hỏi: “Anh có nên lại bày tỏ sự trung thành?” Mặt Lâm Thiển nóng ran: “Không cần.”
“Em chắc chắn?”
“Ừ.”
“Vậy quay người lại đây.” Anh đưa ra điều kiện trao đổi.
Lâm Thiển đành quay người về phía Lệ Trí Thành, nhưng nhắm mắt không nhìn anh.
“Em đã nghe qua câu nói “đầu giường cãi nhau, cuối giường giảng hòa” chưa?” Anh hỏi nhỏ.
Lâm Thiển lặng thinh.
Sau đó, bị anh hôn và vuốt ve một lúc, ý chí của cô cũng tan chảy…
Khi hết tức giận, Lâm Thiển nghĩ ra một chiêu để hòa giải mâu thuẫn tương tự trong tương lai.
Cô nói: “Em biết chúng ta cần công tư phân minh, nhưng em là phụ nữ. Phụ
nữ luôn cần giữ thể diện, phụ nữ rất cảm tính, không thể lý trí và tỉnh
táo như anh. Vì vậy, em có một kiến nghị, từ nay về sau phàm là phương
án em đưa ra ở cuộc họp, dù phủ nhận nhưng anh không được tỏ thái độ
trực tiếp. Chúng ta quy định ám hiệu, anh hãy sờ lông mày bên trái và
nói: “Phương án này không tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn.” Anh làm thế là em hiểu, ý của anh thật ra là: “Phương án này rất
tệ, hãy làm lại đi cô gái”.”
Lâm Thiển chớp mắt nhìn Lệ Trí Thành: “Anh thấy có được không?”
Lệ Trí Thành ôm cô vào lòng, khóe mắt cười cười: “Tuân lệnh.”
Tuy nhiên sau đó, Lệ Trí Thành không một lần sờ lông mày bên trái. Một hôm, anh phát biểu tại cuộc họp: “Phương án này không tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn”, khiến Lâm Thiển lo ngay ngáy. Về nhà, cô
lập tức hỏi anh: “Hôm nay anh… quên sờ lông mày?”
Lệ Trí Thành cười: “Đâu có.”
Lúc này Lâm Thiển mới bừng tỉnh, thở phào nhẹ nhõm, cũng biết người đàn ông này trêu chọc cô.
Thật ra Lâm Thiển cũng dần thay đổi. Cô ý thức được, một số mâu thuẫn là do
cô không chín chắn. Hai người vừa là quan hệ cấp trên cấp dưới, vừa là
đôi tình nhân, nếu đem công việc về nhà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Ví dụ vụ Aito lần trước, ví dụ mâu thuẫn ở cuộc họp về phương án marketing.
Sau đó cô chủ động đề nghị, về đến nhà, cô và anh sẽ không thảo luận
công việc. Lệ Trí Thành đương nhiên đồng ý.
***
“Em đang
nghĩ gì vậy?” Giọng nói đàn ông trầm ấm chợt vang lên bên tai Lâm Thiển, kéo cô trở về thực tại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía anh: “Không có gì, em đang nhớ xem trước kia anh bắt nạt em thế nào.”
Lệ Trí Thành
đã quen với sự nói một đằng nghĩ một nẻo của người phụ nữ này. Tuy cô
giữ vẻ mặt bình thản nhưng khóe mắt vụt qua ý cười gian xảo.
Lệ Trí Thành gật đầu. Người phụ nữ của mình hoài niệm ký ức bị “bắt nạt”, tất nhiên anh sẵn lòng phối hợp.
“Tối nay có muốn anh “bắt nạt’ em tại cái ghế này không?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.
Lâm Thiển đỏ mặt, mắng anh: “Lưu manh.”
Ánh hoàng hôn bao trùm cả con đường. Lệ Trí Thành lái xe chở Lâm Thiển đến
nhà Uông Thái Thức. Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, không có việc gì làm
nên gọi điện cho anh trai.
Đầu kia vẫn là giọng nữ nói tiếng Anh máy móc.
Cô cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành: “Anh trai em không biết gần đây bận gì, gọi điện đều không được. Mỗi lần có dự án lớn, anh ấy đến người thân họ hàng cũng chẳng thèm nhận.”
Lệ Trí Thành chỉ cười cười.
Lâm Thiển chống cằm nhìn anh: “Thật ra anh cũng thế thôi.”
“Anh không giống anh ấy.” Lệ Trí Thành đáp.
Câu nói đầy thâm ý khiến Lâm Thiển hơi ngây ra. Cô từng kể cho Lệ Trí Thành nghe về quá khứ của Lâm Mạc Thần. Vậy ý của anh là…
Lệ Trí Thành liếc cô một cái: “Anh sẽ không bao giờ để mất người phụ nữ mình yêu thương.”
Lâm Thiển im lặng. Ngẫm nghĩ mới thấy, Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều là
những người đàn ông đầy thủ đoạn trên thương trường. Nhưng anh trai cô
sau khi trải qua nỗi đau bị rút gân lột da nên mới nhận ra tình cảm chân thực của mình. Còn Lệ Trí Thành lại trao trái tim của anh cho cô trước. Qua một thời gian chung sống, cô có thể nhận ra, Lệ Trí Thành ngày càng nắm giữ cô chặt hơn.
“Cũng không nhất định.” Lâm Thiển đáp lại bằng thái độ kiêu ngạo: “Cần xem xét biểu hiện của anh sau này.”
Nhà của Uông Thái Thức là một ngôi nhà hai tầng nhỏ nằm bên đường. Đèn
đường bật sáng, chiếu xuống bậc cầu thang và hàng cây trước ngôi nhà,
tạo cảm giác ấm áp tĩnh mịch. Lệ Trí Thành xách hai chai rượu Mao Đài,
Lâm Thiển khoác tay anh, cùng đi lên bấm chuông.
Người ra mở cửa
là con trai của Uông Thái Thức, cũng chính là người đầu tư tài chính gặp vấn đề, Ninh Duy Khải dùng để uy hiếp bố anh ta như tin đồn. Anh ta có
ngoại hình đẹp hơn bố, trắng trẻo nho nhã, đeo cặp kính gọng vàng. Anh
ta mời hai người vào trong nhà, đồng thời ngẩng đầu gọi bố ở tầng trên:
“Bố, anh Lệ và chị Lâm đến rồi.”
Lâm Thiển không nhịn được, lại liếc Lệ Trí Thành.
Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức đối xử ngang hàng, vì vậy con cái nhà họ
Uông tuy cùng lứa tuổi với anh nhưng rất khách sáo. Mỗi lần Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức ở cùng một chỗ uống trà trò chuyện, con cái ông đều
cung kính ngồi bên cạnh.
Là người phụ nữ ở bên cạnh anh, mỗi khi
bắt gặp vẻ trầm ổn, ung dung, già dặn tỏa ra từ Lệ Trí Thành, tim Lâm
Thiển vẫn đập loạn nhịp.
Vợ Uông Thái Thức cũng là giáo sư đại
học đã về hưu. Nhưng không giống ông chồng cao ngạo lập dị, bà Uông