
của Vinda, Aito và Sa Ưng, Tư Mỹ Kỳ liên tiếp gặp tai bay vạ gió. Sản
phẩm đồ da trung cấp, túi xách thông thường và dã ngoại bị thu hẹp thị
phần. Tư Mỹ Kỳ trở thành doanh nghiệp có tổn thất nghiêm trọng nhất
trong ba công ty.
Bây giờ, anh ta đã thế chấp hết tài sản để vay
ngân hàng, tiến hành trận chiến một chết một còn. Anh ta hạ quyết tâm:
không thành công cũng thành nhân, nhất định vùng lên, kéo Tư Mỹ Kỳ khỏi
đáy vực, đáp trả Tân Bảo Thụy và Ái Đạt. Quảng cáo này gần như không có âm thanh.
Màn hình xuất hiện cảnh gia đình ba người rất ấm áp. Ngôi nhà trang trí
theo phong cách hiện đại đơn giản, ông bà chủ trẻ tuổi mặc bộ đồ ở nhà
thoải mái, cùng cậu con trai sáu bảy tuổi ngồi ở sofa xem tivi.
Khán giả thường xem quảng cáo chắc sẽ có ấn tượng, cậu bé trong CF này trông rất quen.
Đúng vậy, cậu chính là nhân vật nam chính trong quảng cáo Aito Kids hơn một
năm trước. Một năm trôi qua, cậu đã cao lên không ít, nhưng gương mặt
vẫn đáng yêu như ngày nào.
“Oa, ngày mai được đi du xuân rồi!” Cậu bé mừng rỡ thốt lên, nhảy xuống đất, chạy vào phòng mình.
Cặp bố mẹ trẻ nhìn nhau cười. Đây cũng là lời thoại duy nhất của toàn bộ quảng cáo.
Màn hình chuyển cảnh, người đàn ông vào phòng ngủ, lấy một cái ba lô màu
đen từ tủ quần áo, bắt đầu xếp đồ. Chiếc ba lô được thiết kế đơn giản
phóng khoáng, vật liệu có vẻ rất mềm mại chắc chắn.
Bên dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Đàn ông chỉ cần một kiểu.”
Hình ảnh lại chuyển sang phòng quần áo. Người phụ nữ đứng trong phòng ngó
nghiêng. Trên cái giá phía trước mặt cô bày một dãy bảy tám cái túi xách có màu sắc, phong cách khác nhau, tất cả đều tinh tế đẹp đẽ.
Dưới màn hình xuất hiện hàng chữ: “Phụ nữ đáng được sở hữu nhiều kiểu.”
Cuối cùng, ống kính chuyển đến căn phòng của cậu con trai. Trên bàn học của cậu có một máy tính xách tay phong cách thiếu nhi. Cậu bé điều
khiển con chuột rất thành thạo, nhanh chóng vào trang web chứa đầy hình
ảnh ba lô trẻ em. Cậu bắt đầu chọn màu sắc của ba lô, hình hoạt họa
trong số con gấu, chó săn, hổ, vị trí túi ngoài, màu sắc của khóa kéo…
Những hình ảnh này vụt qua rất nhanh, cuối cùng, cậu điền tên mình vào ô trống: Hạt đậu nhỏ.
Tiếp theo là hình ảnh nhân viên phát chuyển
nhanh đến nhà, hai tay đưa cho Hạt đậu nhỏ một cái ba lô trẻ em. Bố mẹ
cậu bé đứng đằng sau mỉm cười.
Màn hình xuất hiện dòng chữ: “Hàng đặc biệt dành cho con yêu, độc nhất vô nhị.”
Âm nhạc nổi lên, cả gia đình lái xe ra ngoại thành. Xung quanh đều là cây
cối hoa cỏ mát mắt, nắng vàng rực rỡ. Ba chiếc ba lô để ở hàng ghế sau
xe ô tô.
Hình ảnh biến mất, một hàng chữ vụt qua:
Ba lô Ái Nhĩ (Aier) khiến cuộc sống vừa rực rỡ vừa đơn giản như vậy.
Góc phải màn hình xuất hiện hàng chữ: Nhãn hiệu con thuộc công ty Aito.
Khi quảng cáo này được phát trên internet và các đài truyền hình, khi nhãn
hiệu mới Ái Nhĩ (Aier) tràn nhập đông tây nam bắc, Ninh Duy Khải đã ngồi ở phòng làm việc mới, tạm thời cáo biệt ngành túi xách mà anh ta hô mưa gọi gió nhiều năm.
Công ty trực tuyến mà anh ta tiếp quản có quy mô rất nhỏ nhưng ít nhất cũng là công ty công nghệ cao. Vì vậy, văn
phòng nằm ở tòa nhà có giá thuê đắt đỏ nhất trong thành phố.
Vào
thời khắc này, Ninh Duy Khải đang chăm chú dõi mắt về màn hình quảng cáo cực lớn treo trên tòa nhà đối diện. Trên đó đang phát CF túi xách Aier.
Anh ta xem một lúc, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục cắm cúi vào tập tài liệu ở trên bàn.
Đúng lúc này, di động rung rung báo hiệu có tin nhắn mới. Ninh Duy Khải mở
ra xem, màn hình xuất hiện tấm ảnh tự chụp của một cô gái. Cô gái mặc bộ váy dài màu xanh lá cây, ôm chiếc ba lô Aier cùng màu, nở nụ cười đắc ý trước ống kính. Bộ dạng của cô rất tinh nghịch và đáng yêu.
Bên dưới có hàng chữ: Đừng để bị hạ gục. Em tặng anh cái này, muốn đấm muốn đá trút căm phẫn tùy anh – Lydia.
Ninh Duy Khải mỉm cười, nhắn lại cho cô: Em đang ở đâu? Khi nào tan sở, tôi đi đón em.
***
Cùng lúc đó, Trần Tranh đang ngồi trong phòng làm việc sang trọng của anh
ta. Trong tay anh ta là bản kế hoạch quảng bá sản phẩm túi xách thông
thường mới trên toàn quốc.
Các giám đốc bộ phận và lãnh đạo cao cấp đứng ở phía đối diện. Ai nấy sắc mặt nặng nề và bất lực.
“Mọi người ra ngoài trước đi.” Trần Tranh cất giọng lạnh nhạt.
Các giám đốc lặng lẽ đi ra ngoài.
Trần Tranh cầm cốc trà trên bàn, ném mạnh xuống đất, sau đó là quyển lịch
bàn, hộp danh thiếp, cuối cùng là tập kế hoạch quảng bá sản phẩm trong
tay anh ta.
Nếu nói Lâm Thiển từng vô cùng chấn động và tuyệt
vọng khi nhìn thấy sản phẩm Sa Ưng lúc Tân Bảo Thụy mới tung ra thị
trường, đồng thời thấy nó vượt trội hơn hẳn Aito của mình, thì vào thời
khắc này, Trần Tranh cũng có cảm giác tương tự.
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, nhưng cũng chẳng thể giúp anh ta thoát khỏi cảnh cùng đường mạt lộ.
Đúng lúc này, di động đổ chuông, Trần Tranh cầm lên. Nhìn thấy số điện thoại, anh ta ổn định lại hơi thở mới bắt máy: “Bố.”
Đầu kia truyền đến giọng nói tức giận chưa từng thấy của bố anh ta: “Anh
đúng là đồ ngu xuẩn. Tâm huyết cả cuộc