
kiến màn kịch đồng thời là sự tấn công ác ý của Trần
Tranh, trong lòng cô mới nảy sinh cảm thán.
Cô cảm thán con người Trần Tranh, cũng tựa như cảm thán nhiều chuyện khác, mà bản thân không thể nói rõ.
Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn Lâm Thiển. Sắc mặt anh vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt thâm sâu khó đoán.
Sau đó, anh giơ tay nâng cằm cô, nói nhỏ: “Em nói không sai, nhưng đây cũng là sự vùng vẫy cuối cùng của anh ta.
Ngữ khí của anh tựa hồ thoát ra khí lạnh, khiến Lâm Thiển bất giác rùng mình.
DG và công ty đầu tư tìm mọi cách thu mua cổ phần, khiến ông Từ Dung đổ
bệnh nhập viện. Bây giờ Trần Tranh lại dùng cô để công kích anh và Ái
Đạt.
Lệ Trí Thành sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chắc Trần Tranh đã quên mất, anh là người tàn nhẫn đến mức nào?
Hiện tại, kế hoạch liên hoàn do anh sắp xếp đã đâu vào đấy, cuộc phản kích
sẽ bắt đầu vào mấy tháng sau. Đến lúc đó, Trần Tranh sẽ chỉ còn con
đường “chết”.
Lâm Thiển lại dõi mắt xuống đám đông bên dưới.
Không biết bây giờ Trần Tranh đang trốn ở góc nào? Chắc anh ta rất đắc ý khi chứng kiến cảnh tượng này?
Nhưng nhiều khả năng lần sau gặp lại, cô chỉ còn ánh mắt thương hại dành cho anh ta.
***
“Tiết Minh Đào tới rồi.” Tưởng Viên đi đến, gật đầu với Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển thuận theo ánh mắt hai người đàn ông, quả nhiên nhìn thấy mấy
chiếc xe buýt lớn đỗ ở ngoài cổng bệnh viện. Sau đó, Tiết Minh Đào dẫn
theo mấy cán bộ và nhân viên của Ái Đạt xuống xe. Bọn họ bắt đầu duy trì trật tự ở hiện trường, đồng thời ngăn phóng viên và đám người biểu tình ở bên ngoài.
Tình trạng này thật ra hơi khó xử. Lệ Trí Thành
không thể báo cảnh sát, bởi nếu cảnh sát can thiệp, chắc chắn ngày mai
sẽ lên trang nhất, chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn.
Nhưng cũng
không thể mặc kệ đám người gây rối, bởi họ chặn ngoài bệnh viện, không
biết baoi giờ mới rời đi. Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của ông Từ Dung sẽ
bị ảnh hưởng.
Bây giờ chỉ có thể dùng thủ đoạn “lấy thịt đè
người” để trấn áp bọn họ. Cũng may Tiết Minh Đào dẫn theo nhiều người,
bao vây đám gây chuyện trong giây lát.
Từ trước đến nay, Tiết
Minh Đào luôn là người làm việc thận trọng. Tuy không nghe thấy bọn họ
nói gì nhưng Lâm Thiển có thể đoán ra, Tiết Minh Đào và mấy cán bộ đang
trình bày với phóng viên, có lẽ giải thích đám người gây chuyện không
phải nhân viên của Ái Đạt. Người anh ta dẫn đến cũng khá thú vị. Một bộ
phận thanh niên cường tráng đứng ở vòng ngoài, bên trong đều là người có tuổi hoặc nhân viên nữ. Như vậy, bọn họ trở thành thế yếu trước đám
người gây chuyện kia. Nếu đối phương động thủ, tin tức của ngày mai sẽ
trở thành, lưu manh côn đồ đánh đập nhân viên của Ái Đạt. Tất nhiên, đám thanh niên trai tráng cũng không để những người già nua, yếu ớt bị ức
hiếp thật sự.
Không thể không thừa nhận, Tiết Minh Đào tương đối thâm hiểm. Anh ta thừa sức đối phó với kẻ tiểu nhân như Trần Tranh.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, hiện trường không xảy ra xung đột, đám đông
biểu tình cũng có người ra về. Mấy phóng viên đều vây quanh Tiết Minh
Đào, nghe anh ta giải đáp thắc mắc.
Thấy tình hình bớt căng thẳng, Tưởng Viên cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành và Lâm Thiển: “Ô tô đã đến cổng phụ rồi.”
Lệ Trí Thành gật đầu, cởi áo comple khoác lên người Lâm Thiển, sau đó ôm vai cô: “Chúng ta đi thôi!”
Lâm Thiển không lên tiếng. Bây giờ đúng là chuyện lớn đã hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy nhiên…
Cô quan sát đám đông bên dưới, lại ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời tối đen.
Dù Lệ Trí Thành không nói rõ, nhưng tất cả mọi người, gồm cô và anh,
Tưởng Viên, Tiết Minh Đào, Trần Tranh… đều biết rõ, mối quan hệ giữa cô
và Lâm Mạc Thần đã ảnh hưởng đến cục diện đối kháng giữa các doanh
nghiệp trong và ngoài nước.
Anh trai vị hôn thê của CEO tập đoàn
Ái Đạt Lệ Trí Thành chính là giám đốc đầu tư số một, người chỉ đạo vụ
thu mua các doanh ngiệp trong nước. Bất kể ai biết sự thật này, trong
lòng đều không thoải mái.
Có phải Ái Đạt đã câu kết với DG? Lâm
Thiển có phải là gián điệp hay không? Lâm Thiển vốn không thể giải thích tường tận những băn khoăn này. Nhất là người bên ngoài không nắm rõ kế
hoạch tiếp theo của Lệ Trí Thành, chỉ thấy bây giờ các doanh nghiệp
trong nước bị DG đè bẹp. Tình trạng này càng khiến dư luận hoang mang,
ngờ vực. Trong khi đó, cuộc phản công của Lệ Trí Thành cần thêm một
khoảng thời gian chuẩn bị, chắc chắc anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Lâm Thiển cắn môi, thu hồi tầm mắt, cùng Lệ Trí Thành đi xuống dưới.
Cổng phụ trách cổng chính không xa, nhưng bởi vì vị trí khuất nẻo, đèn tối
mờ mờ nên khi xe ô tô lặng lẽ đến nơi, cũng không thu hút sự chú ý của
đám đông ngoài cổng chính.
Tưởng Viên tiến lên trước mở cửa cho bọn họ.
Lâm Thiển khoác áo comple của Lệ Trí Thành. Trên áo vẫn còn lưu lại hơi ấm
của anh, khiến cô đặc biệt cảm thấy ấm áp và yên lòng. Lệ Trí Thành gần
như ôm cả người cô vào lòng. Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương
mặt bình tĩnh của anh ở cự ly gần.
Trong lòng Lâm Thiển đột nhiên dâng trào sự cảm động khó nói thành lời. Có lẽ do buổi đêm lạnh lẽo,