
thị
trường túi xách Trung Quốc bây giờ giống một quả bóng bay khổng lồ, càng thổi càng lớn, luồng khí lưu bên trong càng mạnh. Hiện tại, ngoài Ái
Đạt và nhãn hiệu Sa Ưng của Ninh Duy Khải vẫn giữ được thị phần và có
thể đối kháng với DG, các doanh nghiệp túi xách khác đều chịu áp lực cực lớn, sinh tồn ngày càng khó khăn, tương lai ngày càng mịt mờ.
Trước tình cảnh này, cộng thêm cám dỗ về lợi ích rất lớn từ DG, bọn họ ngày
càng dao động. Trong số đó bao gồm cả Tân Bảo Thụy và người đứng đầu,
tức anh em nhà họ Chúc.
Đây là một buổi tối bình thường như mọi
ngày, hai anh em Chúc Hàm Xung và Chúc Hàm Trình ngồi trong phòng hội
nghị nhỏ ở tầng trên cùng tòa nhà Chúc thị, lại moo6t5 lần nữa bí mật
thảo luận về vấn đề cổ phần của Tân Bảo Thụy. Sắc mặt của bọn họ vừa
nặng nề vừa nghiêm túc.
Cái gọi là “tiến thoái lưỡng nan” chính
là chỉ hoàn cảnh hiện tại của bọn họ. Lần trước bán cổ phần của Tân Bảo
Thụy, hai anh em bị bố mắng một trận nên thân. Nhưng ván đã đóng thuyền, Chúc Bác Vân cũng chẳng thể làm gì hai cậu con trai.
Bọn họ
khoanh tay quan sát tình hình rồi sẽ nâng giá bán số cổ phần còn lại cho DG. Ngay từ đầu, họ đã không có ý giữ lại Tân Bảo Thụy.
Nhưng
bây giờ, tình hình thay đổi hoàn toàn. Hai anh em nhà họ Chúc không ngờ
dư luận chống lại sự bành trướng của DG ác liệt như vậy. Giới truyền
thông, các học giả đều theo dõi sát sao. Bây giờ mà có người bán doanh
nghiệp và nhãn hiệu của mình, lập tức sẽ bị chỉ trích và trách mắng thậm tệ.
Hai anh em nhà họ Chúc xuất thân danh giá, lại coi trọng thể diện, bọn họ tuyệt đối không gây tổn hại đến danh dự của mình, càng
không thể để sự nghiệp bất động sản và tài chính trong tay bị ảnh hưởng. Vì vậy bây giờ, bọn họ không thể bán cổ phần cho DG.
Nhưng theo
đà DG kinh doanh ngày càng tốt, Tân Bảo Thụy ngày càng tụt hậu. Anh em
họ Chúc không muốn để công ty sụp đổ trong tay mình. Do đó, niềm hy vọng lớn nhất của bọn họ bây giờ là tìm được người mua trong nước. Về việc
liệu đối phương có chuyển nhượng Tân Bảo Thụy cho công ty nước ngoài,
không phải là điều bọn họ quan tâm.
Sau khi tiếp xúc với một số đối tượng, cuối cùng anh em họ Chúc cũng tìm được một người mua thích hợp.
Đối phương là doanh nhân người Bắc Kinh, gia đình có người làm việc trong
chính phủ, có mối quan hệ thân thiết với nhiều doanh nghiệp ở thành phố
Lâm. Anh em họ Chúc tìm hiểu kỹ lưỡng, Ninh Duy Khải không có quan hệ
cũng chưa từng tiếp xúc với đối phương.
Vì vậy, bọn họ yên tâm
bán cổ phần. Sáng mai, hai bên sẽ bí mật ký hợp đồng chuyển nhượng. Dù
giá thấp hơn dự kiến ban đầu rất nhiều, nhưng với tình hình hiện tại,
đây đã là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều, đối phương một khi
đã mua cổ phần, tất nhiên muốn nhân giá thấp, giành quyền kiểm soát Tân
Bảo Thụy. Vì vậy người đó đề xuất, hy vọng hai anh em làm cầu nối, giúp
anh ta mua nốt số cổ phần trong tay chủ tịch Chúc hoặc Chúc Hàm Dư.
Anh em họ Chúc không dám nhắc tới với bố chuyện này, vì vậy bọn họ chuyển
mục tiêu sang Chúc Hàm Dư. Điều bọn họ thảo luận hôm nay là làm thế nào
để thuyết phục em gái.
Sau khi thương lượng, cậu hai Chúc Hàm Trình cầm di động gọi điện cho Chúc Hàm Dư.
***
Thời gian gần đây, Chúc Hàm Dư thường xuyên quên không sạc pin điện thoại,
cũng không hay mang theo di động bên mình. Khi Chúc Hàm Trình gọi vào số máy bàn ở nhà, cô vừa vặn mới từ bên ngoài trở về.
Bây giờ là bảy tám giờ tối, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào.
Ninh Duy Khải vẫn chưa về.
Chúc Hàm Dư uể oải ngồi bó gối trên sofa, bấm nút loa ngoài điện thoại.
Giọng nói ôn hòa của Chúc Hàm Trình truyền tới: “Hàm Dư, cô có ở nhà không? Sao không mở di động?”
Chúc Hàm Dư ngẩn người.
Lúc biết cô tự quyết định ủy thác cổ phần cho Ninh Duy Khải, hai anh trai
đã nổi trận lôi đình. Vì vậy, lâu rồi cô không liên lạc với bọn họ.
Bây giờ nghe giọng của anh trai, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân: “Anh hai…”
Chúc Hàm Trình im lặng trong giây lát rồi nói giọng dịu dàng: “Anh cả cũng ở đây. Hàm Dư, đã lâu cô không về nhà lớn ăn cơm. Hay là ngày mai về đi,
anh và anh cả cũng sẽ về.”
Chúc Hàm Dư cắn môi, giọng điệu hơi run run: “Anh hai, ngày mai em phải đi tham gia công ích. Để lần sau được không anh?”
“Được.” Hai người anh trai đồng thanh đáp. Lúc này, Chúc Hàm Xung lên tiếng:
“Hàm Dư, đây là bọn anh quan tâm đến cô, cô rõ chưa?”
“Em rõ rồi.”
Ở đầu kia điện thoại, hai anh em họ Chúc đưa mắt nhìn nhau, anh hai nói:
“Hàm Dư, có một chuyện bọn anh muốn thương lượng với cô.”
Chúc
Hàm Trình kể vắn tắt vụ bán cổ phần với em gái, cũng nói rõ quan hệ
thiệt hơn trong đó. Cuối cùng, anh ta kết luận: “Hàm Dư, có lẽ cô không
hiểu vụ này, nhưng Tân Bảo Thụy không xong rồi, thà đổi thành tiền mặt
còn hơn giữ nó trong tay. Cô có thể mua cổ phiếu ở nơi khác hoặc đầu tư
bất động sản, hay là mua cổ phần của công ty anh và anh cả cũng được,
bọn anh sẽ bán cho cô với giá thấp nhất. Nói chung cách nào cũng tốt hơn cứ giữ khư khư cổ phần của Tân Bảo Thụy.” Mặc dù có mục đích riêng
nhưng câ