
ặt. Hai công ty lớn nhất trong ngành là Tân Bảo
Thụy và Ái Đạt đã thoát khỏi mạng lưới của bọn họ, khiến toàn bộ kế
hoạch thu mua chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
***
Ngày
mùa đông nắng vàng rực rỡ, rọi chiếu vào phòng làm việc. Ninh Duy Khải
đứng dậy, thong thả đi đến trước gương, chỉnh lại quần áo comple trên
người mình.
Sắp tới buổi họp báo, Nguyên Tuấn và một số tâm phúc
đã tụ tập ở đây. Khác với vẻ bình thản của Ninh Duy Khải, bọn họ đều
tươi cười rạng rỡ.
“Chủ tịch, chúng ta nên đi thôi.” Nguyên Tuấn lên tiếng.
Khóe miệng Ninh Duy Khải hơi nhếch lên. Hừm, tên nhóc này đúng là biết nịnh
bợ. Chủ tịch, cách xưng hô êm tai biết bao, cách xưng hô mà anh ta mơ
ước từ mấy năm trước.
“Đi thôi!” Ninh Duy Khải gật đầu với bọn
họ, đi khỏi văn phòng đầu tiên. Đoàn người ăn mặc chỉnh tề đi thang máy
xuống tầng dưới, xuyên qua khu văn phòng làm việc của nhân viên, đến hội trường đa năng, nơi tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay.
Trên suốt quãng đường, mọi nhân viên của Tân Bảo Thụy đều đứng dậy, cúi người chào vị chủ tịch mới của Tân Bảo Thụy.
Đây không phải hoạt động sắp xếp từ trước, mà hoàn toàn là hành vi tự phát của nhân viên.
Bị đè nén và sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng
chào đón vị lãnh tụ trở về. Rõ ràng Ninh Duy Khải chẳng làm gì, nhưng
mỗi người đều như nhìn thấy viễn cảnh tương lai tươi sáng.
Chứng
kiến cảnh tượng này, trong lòng Ninh Duy Khải rất ấm áp. Nếu đổi lại là
quá khứ, trước ánh mắt kính nể của mọi người, anh ta sẽ chẳng bận tâm,
ung dung đi thẳng. Bởi vì anh biết rõ, cái gọi là “lòng dân” đều như vậy cả. Bọn họ muốn bạn ở trên đầu họ, bạn không cần tỏ ra hòa nhã thân
thiện, bạn chỉ cần mang uy danh và niềm tin đến cho bọn họ là được.
Nhưng hôm nay, trong lòng Ninh Duy Khải thật sự cảm động. Anh ta đi chậm lại, mỉm cười gật đầu với mỗi nhân viên, dùng ánh mắt quyết đoán vỗ về sự
mong chờ và khát khao của bọn họ.
Đám nhân viên vô cùng xúc động, không thể dùng lời lẽ diễn tả.
“Chào chủ tịch! Xin chào chủ tịch!” Câu chào hỏi đơn giản và cung kính liên
tục vang lên, cuối cùng như kết thành một khối, làm chấn động màng nhĩ
của Ninh Duy Khải.
Ninh Duy Khải bất ngờ phát hiện, viền mắt hơi
cay cay. Nhưng anh ta cố đè nén tâm trạng, vẫy tay với mọi người rồi đi
vào hội trường.
Trong hội trường đã không còn một chỗ trống, đèn đóm sáng trưng.
Ninh Duy Khải và Nguyên Tuấn ngồi ở sau hậu trường, quan sát toàn cảnh bên
ngoài qua cánh cửa. Người phát ngôn của Tân Bảo Thụy đang tươi cười trả
lời từng câu hỏi của phóng viên. Theo chương trình, Ninh Duy Khải sẽ
xuất hiện sau cùng, anh ta chỉ cần trả lời vắn tắt mấy câu hỏi mà thôi.
Chỉ có điều, vào thời khắc này, đứng trước đám đông ồn ào, nội tâm anh ta có chút tự giễu.
Hồi tưởng lại nửa năm qua, Ninh Duy Khải thật sự bận tối mắt tối mũi. Hơn
nữa đây là lần đầu tiên, anh ta làm việc âm thầm lặng lẽ như thế. Anh ta giao hết đội ngũ tinh anh của mình cho Lệ Trí Thành, hai bên hợp tác
xây dựng trang web Tây Dương Phạm, làm ra hai quảng cáo ấn tượng, điều
động mọi mối quan hệ của anh ta để gây thanh thế cho cuộc phản thu mua
trong dư luận, trên internet, giới truyền thông… Trong quá khứ, anh ta
hành sự luôn hoành tráng, thu hút sự chú ý của mọi người chứ đâu như bây giờ.
Có điều, âm thầm cũng có cái hay của âm thầm. Nghĩ tới văn
bản sở hữu cổ phần nằm trong ngăn kéo ở văn phòng, Ninh Duy Khải nở nụ
cười nhàn nhạt.
Nếu không phải trong giai đoạn trước đó, anh ta
và Lệ Trí Thành cố ý để DG đưa thương hiệu Zamon vào Trung Quốc, làm sao có thể hình thành cục diện doanh nghiệp trong và ngoài nước đối chọi
gay gắt? Sao có thể khiến dư luận cảm thấy doanh nghiệp quốc nội lâm vào thế yếu? Sao có thể khiến anh em nhà họ Chúc cắn câu, bán Tân Bảo Thụy
với giá rẻ?
Lần này Ninh Duy Khải mắc món nợ ân tình Lệ Trí
Thành. Doanh nhân người Bắc Kinh đứng ra mua cổ phần là bạn của Lệ Trí
Thành, nghe nói do Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu.
Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, sau hơn nửa năm hợp tác, mối quan hệ
giữa anh ta và Lệ Trí Thành đã hết sức gắn bó. Hai bên đều tán thưởng
đối phương và có sự ăn ý tuyệt đối.
Sau khi đánh đổ DG, ngành túi xách Trung Quốc chắc chắn sẽ bước vào một cục diện hoàn toàn mới. Ninh Duy Khải hơi nheo mắt.
Đúng lúc này, một nhân viên đi đến gõ cửa. Nguyên Tuấn trao đổi vài câu rồi
quay đầu về phía anh ta: “Chủ tịch Ninh, anh có thể ra ngoài rồi.”
Ninh Duy Khải gật đầu, đứng dậy.
Thong thả đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, Ninh Duy Khải không
nghĩ đến Lydia, cô gái trẻ mà anh ta tránh mặt đã lâu, không nghĩ đến
chuyện sắc mặt của anh em nhà họ Chúc bây giờ khó coi đến mức nào.
Anh ta đột nhiên nhớ tới Chúc Hàm Dư. Đầu óc anh ta vụ qua một ý nghĩ rõ
ràng và mãnh liệt. Anh ta đã giành được 51% cổ phần của Tân Bảo Thụy.
Chồng cô đã trở thành chủ nhân mới của công ty.
Anh ta muốn cô nhìn thấy.
Khi tin tức về buổi họp báo được phát trên truyền hình, phản ứng của mọi người tất nhiên không giống nhau.
Nhiều người dân bình thường đã bị khơi gợi lò