
ch tây, thành môn lập
mục[2'>, dĩ dật đãi lao[3'>...
[1'>“Thỉnh quân nhập úng” có
nghĩa “gậy ông đập lưng ông”: xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai
Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn
Thần hỏi Chu Hưng rằng: “nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?”
Chu Hưng nói: “lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung
quanh sợ gì nó không chịu nói”. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
[2'>“Thành môn lập mục” có nghĩa nói lời
giữ lời, mới có thể tạo dựng lòng tin của mọi người: xuất phát từ điển
cố Thương Ưởng người nước Vệ cho đặt một cây cậy gỗ ở cổng thành Nam rồi tuyên bố với dân chúng sẽ thưởng mười lượng cho người nào chuyển cây gỗ từ thành Nam sang thành Bắc. Thấy sự việc quá dễ dàng, mọi người bán
tín bán nghi nhưng không ai chịu làm. Thương Ưởng tăng mức thưởng lên
năm mươi lượng. Cuối cùng có người chuyển gỗ, Thương Ưởng lập tức thưởng cho người đó. Kể từ đó mọi người tin lời Thương Ưởng, cuộc cải cách của ông diễn ra thuận lợi.
[3'> “Dĩ dật đãi lao”: đợi quân địch mỏi mệt mới đối phó.
Lâm Thiển nhướng mắt, chạm phải đôi mắt đen của Lệ Trí Thành. Anh từ từ
đóng quyển sách, kẹp tờ giấy vào trong sách, sau đó đứng dậy.
Lâm Thiển lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lệ Trí Thành, đồng thời liên tưởng đến
các thông tin trong tư liệu về anh, cô chợt hiểu ra vấn đề trong giây
lát.
Lẽ nào... anh đang nghiên cứu binh pháp vốn là sở trường của mình để vận dụng vào việc kinh doanh?
Lúc này, anh đã đi về phía cô, Lâm Thiển liền mỉm cười: “Lệ tổng, chào buổi sáng!”
“Chào.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, đi ngang qua Lâm Thiển. Lâm Thiển lập tức quay người, theo anh vào phòng.
Đối với việc Boss ký thác hy vọng vào binh pháp để cứu doanh nghiệp, Lâm
Thiển chỉ có thể lặng lẽ thắp cho anh một ngọn nến ở trong lòng.
Lúc mới bước vào đời, Lâm Thiển cũng có tinh thần học hỏi, cũng từng mua
một đống sách về thương trường như “36 kế binh pháp để giành thắng lợi
trên thương trường”, “Tôn Tử Binh Pháp Thương Chiến”... Sau khi đọc
xong, thu hoạch duy nhất cô đạt được là: hừm, đọc những câu chuyện nhỏ
về chiến tranh ở thời cổ đại rất thú vị. Còn về lý luận vận dụng binh
pháp gì đó trên thương trường, xin lỗi, cô không cho rằng đọc mấy cuốn
binh pháp là có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thương mại. Giữa hai lĩnh vực cách ngàn sông vạn núi, không thể cứ thế vác súng lao ra
thương trường.
Bởi vì là cấp dưới mới nhậm chức, Lâm Thiển
không tiện thẳng thắn phát biểu lãnh đạo đang làm chuyện vô dụng, dẫu
sao thời gian cũng còn dài.
Bây giờ, cô nên tập trung vào vấn đề cần quan tâm.
Lệ Trí Thành ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Thiển mỉm cười: “Anh đã ăn sáng
chưa? Giờ này chắc nhà ăn ở tầng dưới cũng mở rồi, cháo và bánh bao nhân thịt bò không tồi, tôi cũng chưa ăn, có cần tôi mua thêm một phần cầm
lên đây cho anh?”
Lời nói rất đúng mực. “Tôi chưa ăn nên nhân tiện mua thêm một phần”, không thể hiện sự vồn vã thái quá, nhưng cũng
quan tâm đến nhu cầu của lãnh đạo. Hơn nữa, dường như anh là người thích ăn uống...
Ai ngờ Lệ Trí Thành cất giọng lạnh nhạt: “Không cần.”
Trầm mặc vài giây, anh đột nhiên đứng dậy, sải bước dài đi khỏi phòng làm
việc. Lâm Thiển không để ý, tiếp tục dọn dẹp văn phòng.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Thiển đã quay về gian phòng nhỏ của mình. Cô xếp đâu ra đấy sách và hộp tài liệu, cuối cùng đặt một chậu hoa nhỏ lên góc bàn làm việc.
Một tiếng nữa mới tới giờ làm việc, khu văn
phòng của quản lý cao cấp ở tầng trên cùng hết sức vắng lặng. Vừa định
đứng dậy xuống tầng dưới ăn sáng, Lâm Thiển liền nghe tiếng bước chân
trầm ổn từ ngoài hành lang vọng vào.
Cô ngẩng đầu, không bao
lâu sau quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh một tay bỏ vào túi quần,
một tay cầm cái túi nylon bốc khói thơm lừng.
Lâm Thiển không nhịn được cười. Thì ra Boss không cần cô, mà tự mình đi mua đồ ăn sáng.
Lúc này Lệ Trí Thành đã đi qua cửa kính. Lâm Thiển giữ nụ cười lịch sự trên môi, lặng lẽ chờ anh đi vào phòng làm việc. Ai ngờ anh đi thẳng tới,
đặt túi nylon lên bàn làm việc của cô mới quay người đi vào phòng.
Lâm Thiển: “Lệ tổng, cái này...”
“Tôi ăn rồi.” Lệ Trí Thành trả lời.
Lâm Thiển thật sự cảm thấy bất ngờ. Đây là...
“Lâm Thiển.” Anh đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô: “Tôi không cần phụ nữ làm
việc vặt cho tôi, dù là “Phó tướng” của tôi đi chăng nữa.”
***
Chín giờ sáng.
Sau khi ăn no bụng, Lâm Thiển vui vẻ sắp xếp một đống văn bản cần Lệ Trí Thành xem qua do các phòng ban chuyển tới.
Cửa phòng làm việc CEO khép chặt, Cố Đình Chi đang ở bên trong. Hai người
nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ. Khi đi ra ngoài, anh ta gọi Lâm
Thiển tới văn phòng của mình.
Cố Đình Chi nửa cười nửa không
nói thẳng: “Lâm Thiển, chuyện khác tôi không bàn nhiều, Lệ tổng lần đầu
tiên quản lý công ty, về lý mà nói, tôi nên tìm một trợ lý giàu kinh
nghiệm cho cậu ấy. Tuy nhiên, chúng tôi bằng lòng thử dùng cô. Cô hãy cố gắng, vận dụng tốt mấy trò ma lanh của cô, cậu ấy cần điều đó.”
Cố Đình Chi không hổ danh là “cáo già” trên thương trư