
thầy hiệu trưởng nghiêm túc cũng cười vui vẻ.
Mấy người chúng tôi cũng cười mãi, khi lễ trao giải kết thúc, đã là hơn mười giờ tối, nhưng mọi người vẫn chưa muốn về nhà, ồn ào muốn Tống Thần chiêu đãi. Tống Thần nhận được tiền thưởng, được coi là người giàu có trong mắt chúng tôi, mọi người đều áp bức cậu.
Tống Thần vung bàn tay to lên: “Không thành vấn đề, chúng ta đi ăn món cay nóng đi.”
Món cay nóng: nguyên văn Hán Việt là ma lạt năng, đó là những món cay nóng bắt nguồn từ Tứ Xuyên, Trung Quốc, vùng đất nổi tiếng với những món ăn cay.
Mọi người hô vang, một đám đi cùng nhau, theo nhau ra ngoài, vẫn không quên kích bác nhau, hạ thấp đối phương, nâng cao bản thân, mọi người cười cười, nói nói, đánh đánh, náo loạn cả lên.
Chúng tôi trở thành đoàn nổi bật giữa đám đông.
Đi đến cổng trường, đang định quẹo trái, tôi đột nhiên liếc mắt nhìn ngã tư đối diện, dưới ánh đèn đường có một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, tôi lập tức vùng thoát khỏi bàn tay Quan Hà, chạy sang phía đường đối diện.
Tiểu Ba đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ có kích động, nhào vào lòng anh, ôm anh hỏi: “Sao anh không gọi em?”
Cổng trường truyền đến tiếng huýt sáo, tôi tức giận quay đầu lại, mắng: “Thần kinh à!” Lại vội vàng hỏi, “Anh về lúc nào thế? Mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?”
Anh ấy mỉm cười nói: “Về lúc chiều.”
Tôi rất mừng, khúc kha khúc khích nói: “Có phải còn kịp thi đại học không? Nhưng cũng mất nhiều thời gian rồi, hay để sang năm đi, có thể ôn tập nhiều hơn một năm, thi vào một trường tốt.”
Quan Hà, Tống Thần, Lí Sam… mấy người họ đều đi tới, đứng cách chúng tôi một khoảng, Tống Thần gọi: “La Kì Kì, cậu có đi ăn món cay nóng không?”
Tiểu Ba nói: “Em đi chơi cùng mọi người đi, hôm khác anh lại đến tìm em.”
Tôi chần chừ, không nói, Quan Hà gọi: “Kì Kì.”
Tiểu Ba giục tôi: “Nhanh lên nào, mọi người đều đang đợi em.”
Tôi đi về phía đám Quan Hà, Tống Thần, một đám người cười hi hi ha ha hướng về phía chợ đêm, bàn xem ăn ở cửa hàng nào ngon nhất.
Tôi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Ba quay lưng bước đi, tay đút túi quần, cúi đầu nhìn đường.
Dưới đèn đường, bóng dáng của anh kéo dài cô đơn.
Tôi đột nhiên dừng bước, nói với Quan Hà: “Thật sự xin lỗi các cậu, tối nay tớ không thể đi ăn cùng các cậu được, tớ còn có chút việc.”
Bọn Tống Thần đều kêu to: “Quá vô sỉ, lật lọng.”
Lí Sam ôn hòa nói: “Mọi người cùng nhau đi, không muốn thiếu ai cả, chúng ta sắp thi rồi, những buổi tụ hội cũng không còn nhiều nữa.”
Quan Hà cũng khuyên: “Kì Kì, tối nay cậu lập công lớn, chúng ta đi ăn mừng, sao có thể không có cậu được?”
Tôi không để ý những người khác, chỉ cười xin lỗi với Quan Hà, liền xoay người chạy đuổi theo Tiểu Ba, đến khi đuổi kịp, tôi nhảy mạnh lên người anh, rồi vòng tay qua ôm khuỷu tay anh, nói:
“Mời em đi ăn thịt dê nướng.”
Tiểu Ba mỉm cười nhìn tôi: “Em không đi ăn món cay nóng à?”
“Em thích ăn thịt dê nướng.”
Sau này, tôi luôn nghĩ, có lẽ vào tối hôm đó, Tiểu Ba phát hiện ra rằng, tuy chúng tôi đã ở bên nhau sáu năm, đã cho rằng chúng tôi là người một nhà, nhưng thực ra tôi và anh cũng không phải người ở cùng một thế giới. Anh nhìn tôi và các bạn cạnh nhau, khoan khoái đấu võ mồm, trêu đùa, vì tài hoa và thành công không đáng kể của mình mà tự hào kiêu ngạo, vui vẻ, chúng tôi là những học sinh trung học bình thường nhất, đang sống trong những năm tháng thanh xuân tươi vui, vì vậy, rõ ràng là anh đến tìm tôi, nhưng lại không gọi tôi, để mặc tôi đi lướt qua anh, hướng tới một thế giới hoàn toàn khác thế giới của anh
Tiểu Dương: có một chú ý thế này: mấy chương trước cũng nói đến cậu Hác Liêm, mình tra cả từ điển xem tên cậu ta có đúng là Hác Liêm không, thấy đúng là chữ Hác. Nhưng đến chương này tra từ tiếng Trung lại thấy là chữ Hách, Hách Liêm. Không biết tại sao lại vậy. Mình cứ để là Hác Liêm như mấy chương trước nhé, Hác và Hách đều là họ đấy.
~~~~~~~~~~
Edison từng nói “thành công là 1% tài năng và 99% mồ hôi”, nhưng tôi lại nghĩ rằng thành công là 10% tài năng cộng thêm 30% may mắn và 60% mồ hôi.
Câu nói của Edison: “Thiên tài là 1 phần trăm cảm hứng và 99 phần trăm mồ hôi”, nhưng ở đây tác giả để là thành công và tài năng, cũng gần mang nghĩa như vậy.
Trên những con đường chúng tôi đi qua, gặp không ít người vừa có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ, những người làm chúng ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đờ
Nhỏ bé là duyên gặp gỡ, to lớn là sức khỏe, thậm chí còn cả mạng sống, vận mệnh cũng thường sẽ lấy đi mà không chút nể tình.
Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó.
Bị bẻ gãy đôi cánh
Dưới cơn bão đàn áp mạnh mẽ của nhà nước, Tiểu Lục cũng thường làm ăn bừa bãi, đắc tội quá nhiều người, cũng không biết là thật, hay hắn trúng kế của người khác, dù sao, tin tức chí