Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325204

Bình chọn: 8.5.00/10/520 lượt.

ấn lại nói về những hiểu biết của mình khi đi du lịch ở nhiều nơi, cậu ấy cũng thật biết ăn nói, cậu ấy kể chuyện gì cũng sống động hấp dẫn. Cậu kể mình ở Vũ Hán ăn toàn ngư yến, nói hay đến mức tôi và cô Cao đều nuốt nước miếng, khi kể đến chuyện cậu ăn hải sản sống ở Yên Đài, tôm tươi chỉ tẩm rượu rồi bỏ vào mồm, con tôm vẫn còn giãy giụa trong miệng, cảm giác tuyệt không thể tả, tôi và cô Cao nghe vậy đều kinh ngạc lắc đầu.

Ở trước mặt cô giáo, Trương Tuấn chưa từng có ý thức mình là học trò, khi cậu ấy nói hăng say, có thể ngồi ngay lên bàn, vung tay nói cười, thần thái bay lên, mà tôi và cô Cao thì ngồi dưới ghế, ngửa đầu nhìn cậu, nghe cậu nói chuyện.

Những tia nắng mặt trời của ngày hè lướt qua khung cửa sổ rồi chiếu lên người cậu ấy, làm cả người cậu ấy rạng rỡ hơn, trong lòng tôi cũng bừng sáng, lần đầu tiên tôi biết được hạnh phúc và niềm vui lại có thể giản đơn như vậy, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, im lặng nhìn cậu ấy.

Trừ khi trả lời câu hỏi ra thì phần lớn thời gian tôi đều trầm mặc, dù trầm mặc nhưng tôi đang rất vui, tôi thích nghe họ nói chuyện.

Hết giờ học, tôi và Trương Tuấn kết bạn về nhà.

Chúng tôi đi dọc bờ sông, nói là sông, nhưng thực ra cũng không phải là sông, mà nghe nói ở thời nhà Thanh nó đã từng là một con mương, nhưng chúng tôi đều quen gọi nó là sông.

Vì có thể đi một đoạn cùng cậu, tôi đã nói mình thích nhìn nước, tôi thường đi dọc con đê cùng cậu, đi đến cây cầu thì chúng tôi chia tay.

Tôi vất vả sáng tạo cơ hội để có thể ở bên cậu, nhưng khi ở bên cậu rồi, thì một câu tôi cũng không nói nổi, chỉ biết trầm mặc, bình thường đều là Trương Tuấn nói chuyện,chuyên chú lắng nghe, cậu nói rất nhiều chuyện thú vị làm tôi cười vui vẻ.

Có đôi khi, cậu cũng không nói chuyện, chúng tôi chỉ có thể trầm mặc, tôi rất sợ cậu sẽ cảm thấy mình nhàm chán, sợ về sau tan học cậu không muốn đi cùng mình nữa, vì vậy khi cậu trầm mặc, tôi liền làm liều nghĩ một đề tài nào đó, nhưng cũng không biết có thể nói cái gì, chỉ có thể hỏi cậu: “Cậu thấy bài tập buổi sáng có cách giải nào hay không?” Hoặc là, “Bài ngày hôm qua tớ lại phát hiện ra một cách làm khác rồi đấy.” Chính vì vậy, hai đứa tôi đều mang danh học trò hư trong trường, nhưng lại giống như những học trò giỏi ham học, siêng năng thảo luận về bài tập toán. Rất nhiều năm sau, tôi mới phản ứng lại mà tự hỏi bản thân, nhàm chán là do chúng tôi trầm mặc không nói lời nào, hay là do thảo luận chuyện toán học buồn tẻ?

Tuy nhiên, cũng sẽ có ngoại lệ, khi nước sông tương đối nông, chúng tôi có thể lội xuống chơi, hai đứa cúi gập người, mò đi mò lại dưới sông, cùng tìm kiếm những hòn đá nhỏ đẹp.

Khi mệt, chúng tôi lại sóng vai ngồi trên tảng đá lớn, ngâm chân dưới nước sông, vừa nghịch những hòn đá vừa nghỉ ngơi. Nước sông làm cho người ta thả lỏng, cho dù trầm mặc, tôi cũng không cố gắng nói gì nữa, chúng tôi thường không nói câu nào, mà chỉ phơi nắng dưới ánh mặt trời dìu dịu, hưởng thụ làn gió nhẹ.

Thời gian trôi đi thật nhanh quá, cuối cùng tôi đột nhiên nâng tay cậu lên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn trưa rồi, vội vã nhảy dựng lên đeo giày, “Tớ muốn về nhà, tạm biệt cậu.”

Cậu lười biếng đứng lên, vừa đeo giày vừa nói: “Ngày mai gặp.”

Nghĩ đến ngày mai còn có thể gặp, chúng tôi còn có thể đi cùng nhau, cùng nghịch nước sông, tôi liền cảm thấy hạnh phúc vô hạn, đi trên đường mà cứ như đang bay.

Sáng sớm mỗi ngày, tôi gần như không thể chờ đợi nổi, muốn đến lớp thật nhanh, vội vàng muốn nhìn thấy cậu, cùng học, cùng chơi với cậu.

Có một lần, cậu nằm ngủ trên tảng đá, tôi ngồi chơi một mình bên tảng đá gần sông, vụng trộm nhìn đồng hồ của cậu, thấy đã qua giờ ăn trưa rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh, tôi do dự một chút, quyết định không đánh thức cậu, tôi cầm cái mũ của mình giúp cậu che ánh nắng mặt trời.

Tôi giơ mũ che nắng, ngồi bên cạnh cậu, nhìn bộ dáng cậu khi ngủ, tay này giơ mỏi thìđổi sang tay kia. Tôi cảm thấy trái tim mình cũng sáng ngời như ánh nắng mùa hè này, nó cũng dịu dàng giống như dòng sông trước mặt, chỉ cần cậu ở đây, tôi nguyện bảo vệ cậu.

Cậu ấy ngủ rất lâu sau mới tỉnh lại, chống tay ngồi dậy, tôi lập tức đội cái mũ lên đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Cậu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Cậu lỡ mất bữa trưa rồi.”

Tôi cúi đầu đeo dép nói: “Không có gì đâu.” Làm bộ như đang rất vội muốn về nhà, nhưng thật ra, là tôi không dám nhìn cậu.

Tôi vội vã muốn đi, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu về nhà muộn có bị bố mẹ mắng không?”

Tôi thành thật trả lời: “Đại khái sẽ nói tớ vài câu, nhưng tớ không cần, đôi khi họ còn hơi sợ tớ, không dám nói lời nặng nề với tớ.”

Lời tôi nói có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng hình như cậu ấy vẫn hiểu được, không có biểu tình kinh ngạc nào, mà chỉ cười cười.

Khi tôi đã đi rồi, đột nhiên nghĩ cậu ấy lại không nóng vội muốn về nhà. Tôi quay đầu, phát hiện cậu vẫn ngồi ở trên tảng đá, không nhịn được chạy lại, đứng trên cầu nói: “Cậu không trở về nhà à?”

Cậu ấy ngẩng đầu, “Nhà tôi không có ai, tôi có về hay không cũng không sao cả.”

Tôi kinh ngạc, tôi nghe nói cậu ấy có bốn chị gái mà, cậu ấy là đứa con bố


XtGem Forum catalog