
ể thua, anh ấy sẽ đem hết trách nhiệm đổ lên lưng mình.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu ướt mồ hôi, cũng không dám nhìn vào bàn bi-a nữa, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện “Cầu xin các vị thần tiên phù hộ cho Tiểu Ba thắng, năm nay và sang năm con cũng không cầu cho mình điều gì, chỉ cầu cho Tiểu Ba thắng”, cứ lặp đi lặp lại lời cầu nguyện đó, Ô Tặc cũng rất lo lắng, tiếng thở ngày càng nặng.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, tôi mở choàng mắt ra, đầu tiên nhìn thấy Ô Tặc, nhìn thấy khuôn mặt mừng như điên của anh ấy, tôi đã hiểu rằng Tiểu Ba thắng, lập tức tiến lên, ôm cánh tay Tiểu Ba vừa vung lắc vừa bảo, “Mời em ăn cơm, mời em ăn cơm, vừa rồi em luôn cầu nguyện cho anh, đem tất cả may mắn của mình tặng cho anh đấy.”
Tiểu Ba cười nói: “Được, tìm xem chỗ nào có tổ yến, anh sẽ mời em ăn.” Anh ấy vẫn cười như mọi ngày, ôn hòa lạnh nhạt, có thể đếm được chín ngày lạnh, nhưng bàn tay nắm tay tôi lại nóng bỏng khác thường, đứng bên cạnh anh, có thể nhìn thấy cổ anh lấm tấm mồ hôi.
Anh Lí vui mừng không thôi, cười nói với Tiểu Lục: “Đa tạ, đa tạ. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé, em mời.”
Vẻ mặt Tiểu Lục vô cùng lạnh lùng, không để ý tới anh Lí, trực tiếp dẫn đám người của mình rời đi.
Tôi đứng cạnh Tiểu Ba, nét mặt tươi cười như hoa, đắc ý dào dạt nhìn về phía Trương Tuấn, giống như muốn khôi phục lại ngại ngùng lúc thấy bạn gái cậu ta, lại giống như nỗ lực chứng minh với bản thân mình, cậu ta chẳng được tính là gì hết, cũng không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của tôi.
Trương Tuấn nắm tay bạn gái, đi lướt qua chúng tôi, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Diễn trò nỗ lực như vậy, lại không có ai xem, tôi dường như dùng hết khí lực của mình đánh ra một quyền, lại đánh vào giữa không khí, không làm bị thương bất luận kẻ nào, ngược lại làm cho bản thân chật vật không chịu nổi.
Anh Lí cao hứng thu xếp bữa ăn tối, hỏi Tiểu Ba muốn ăn cái gì, Tiểu Ba cúi đầu hỏi tôi muốn ăn cái gì, anh Lí cười nói: “Quên không hỏi trước thần may mắn của chúng ta là tiểu thư La Kì Kì đây, Kì Kì muốn ăn gì?”. Tôi nhìn anh Lí nói: “Sao anh có thể đồng ý việc này chứ? Anh biết rõ Tiểu Ba… “
Anh Lí có chút xấu hổ, Tiểu Ba dúi gáy tôi, dúi tôi cúi cong người, tôi đánh lại anh ấy, anh ấy vừa bắt nạt tôi vừa cười nói với anh Lí: “Hỏi xem họ có tổ yến không nào.”
Anh Lí lập tức nói: “Được”, gọi người đến nhà hàng đặt thực đơn.
Thời niên thiếu, vì chưa từng bị tổn thương, nên không biết thế nào là nhân từ, vì chưa từng sợ hãi, nên không biết thế nào là thoái nhượng, chúng ta luôn tùy hứng, không quan tâm hay thương hại người khác.
Cho đến một ngày, chúng ta bị tổn thương, hiểu rằng phải trải qua đau đớn và sợ hãi, mới có thể hiểu rõ nhân từ và thoái nhượng.
Nhưng khi ấy, tuổi xuân vô tư không biết kềm chế cũng dần dần bay mất, cách chúng ta ngày một xa hơn.
Chúng ta trưởng thành, nhưng trong lồng ngực là một trái tim, đã bị tổn thương.'>
Thanh xuân có hối hận
Khai giảng học kỳ mới, Lí Sân và Nghê Khanh vẫn chuyển động quanh Lâm Lam như trước, vẫn thích bàn tán hoạt động của nhóm tuấn nam mỹ nữ các lớp.
Trong khối chúng tôi, nữ sinh có nhiều lời đồn xấu nhất chính là Hiểu Phỉ, nam sinh là Trương Tuấn. Bây giờ Lí Sân cũng chơi cùng mấy người bạn ở ngoài trường trung học, không biết có phải cô ấy nghe thấy quan hệ của tôi và Tiểu Ba không, mà cô ấy bắt đầu nịnh bợ tôi suốt ngày, biết Hiểu Phỉ thân với tôi, nên cũng không bàn luận chuyện xấu về cậu ấy.
Tuy mấy cô bạn đó không bàn chuyện của Hiểu Phỉ, nhưng đương nhiên có thể tán chuyện về Trương Tuấn.
Bạn gái mới của Trương Tuấn có tính cách khác cậu ta một trời một vực, một cô gái nhỏ nhắn yên tĩnh, nhưng nhiều khi lại rất phô trương, không hề để ý đến chuyện mình lớn tuổi hơn Trương Tuấn, có đôi khi, còn đến trường chờ Trương Tuấn tan học.
Cô ấy có phong cách rất thời trang, trang điểm kĩ càng, để tóc xoăn, đứng giữa sân chơi của trường, trông thật giống ngôi sao điện ảnh, hoàn toàn khác với đám nữ sinh tóc ngắn giản dị như chúng tôi.
Những câu chuyện về Trương Tuấn trở thành đề tài bàn tán hot nhất của đám nữ sinh trường tôi, ngay cả cô bạn ngoan hiền nhất lớp cũng đứng ngó qua cửa sổ, tò mò lén nhìn bạn gái Trương Tuấn một lần.Lí Sân và Nghê Khanh ríu ra ríu rít bàn tán, tôi muốn đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được muốn nghe.
Lí Sân hỏi Lâm Lam: “Nghe nói cô gái kia làm cùng đơn vị với mẹ cậu?”
“Ừ, năm trước vừa được phân đến đoàn nghệ thuật, chuyên về nhảy hiện đại, tính cách cũng rất mạnh mẽ khôn ngoan.” Lâm Lam giảo hoạt tươi cười, “Chỉ sợ lần này Trương Tuấn gặp phải khắc tinh rồi.”
Nghê Khanh hỏi: “Có phải không ai thích cô ấy không?”
“Làm sao có thể? Ở đơn vị của mẹ tớ toàn là mỹ nữ thôi, ai cũng được cả đống người theo đuổi, tính tình cô ta lại hoạt bát, nên được rất nhiều người theo đuổi đấy.”
Nghê Khanh thật hoang mang, “Vậy cô ta thích Trương Tuấn thật sao? Già như vậy mà lại đi thích nam sinh ít tuổi hơn mình?”
Chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến Lâm Lam đột nhiên mất hứng, nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy