XtGem Forum catalog
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326662

Bình chọn: 8.00/10/666 lượt.

ảo nhấp nháy, họ nhảy rất ăn ý, lúc tiến lúc lùi, lúc ôm lúc xoay, chàng trai anh tuấn nam tính, cô gái xinh đẹp yểu điệu rung động lòng người.

Ngực tôi đau nhức, trong giây lát tôi đã hiểu, nếu đây là một câu chuyện tình yêu cổ đại, bọn họ mới là nam chính và nữ chính, ngay cả nhân vật nữ phụ tôi cũng không có được, tôi chỉ là người qua đường Giáp mà thôi, nhưng vẫn mang hy vọng xa vời, cướp đoạt đất diễn của nữ chính

Ô Tặc kéo Xinh Đẹp vào sàn nhảy, hai người đều là cao thủ sống phóng túng, lại vì lời nói vừa rồi của Ô Tặc, trong lòng Xinh Đẹp cũng đang mắc nghẹn, nâng tay nhấc nhân, xoay eo lắc mông, thật sự là muốn bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp. Nhìn trình độ của họ người khác lại càng không dám ra nhảy. Sàn nhảy rộng như vậy, mà chỉ có hai đôi nhảy disco.

Tiểu Ba biết tôi không biết nhảy, anh tìm một góc, ngồi xuống cùng tôi.

Tầm mắt tôi đuổi theo bóng dáng Trương Tuấn, ánh mắt vô cùng khô ráp, nhưng trong lòng lại mưa to giàn giụa. Tôi hy vọng cậu ấy vẫn là nam sinh có mái tóc con nhím, không có nữ sinh nào để ý, không có nữ sinh nào thích, chỉ có tôi nhìn thấy điểm tốt của cậu, cảm nhận sự dịu dàng của cậu, nhưng cậu cố tình biến thành như vậy, như một ngôi sao tỏa sáng, càng ngày càng bay cao, càng ngày càng sáng rõ, và cũng cách tôi ngày một xa, dù tôi có cố gắng với tay thế nào, cũng không đủ thu hẹp khoảng cách với cậu.

[2'> Mùa mưa tuổi mười bảy:

http://www.youtube.com/watch?v=ehGPTOVXV10

http://www.youtube.com/watch?v=k7nLg1COKbE

[3'> Mì Khang Sư Phụ:

[4'> Tứ Đại Thiên Vương hồi ấy là: Lê Minh, Quách Phú Thành, Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa.

[5'> Đặng Lệ Quân: (29 tháng 1 năm 1953 – 8 tháng 5 năm 1995) là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất Đông Á, cô là người Đài Bắc, Đài Loan. Được coi là “diva Châu Á”, cô nổi danh trên toàn thế giới, đặc biệt là tại Nhật Bản, Trung Quốc, Hồng Kông, Đông Nam Á với các ca khúc Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm, Hà nhật quân tái lai bằng tiếng Nhật, Quan thoại, Quảng Đông. Cô qua đời năm 1995 tại Thái Lan sau một cơn hen suyễn. Một số bài hát gắn với sự nghiệp: Ánh trăng nói hộ lòng tôi, Mùa thu lá bay, Ngọt như mật, Người yêu dấu, Sân bay…

[6'> Tiếng Mân Nam là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở miền nam của Phúc Kiến, một tỉnh thuộc miền đông nam của Trung Quốc. Có người nói tiếng Mân Nam trong dân nhập cư ở Đài Loan, Quảng Đông (vùng Triều Châu-Sán Đầu và bán đảo Lôi Châu), Hải Nam, hai quận ở vùng nam của Triết Giang, và quần đảo Chu San gần Ninh Ba. Cũng có nhiều người biết nói tiếng Mân Nam thuộc dân Hoa ở Đông Nam Á và khắp nơi.

Thời niên thiếu, chúng ta thích nói về lý tưởng, thích lập nên những kế hoạch, cho rằng chỉ cần bản thân mình đủ thông minh, đủ nỗ lực, là có thể thực hiện được, nhưng chúng ta lại không biết không gian quanh ta chính là đường kẻ dọc, thời gian của ta chính là đường kẻ ngang, chúng tạo nên vận mệnh, mà chúng ta chỉ là một quân cờ nho nhỏ trên bàn cờ vận mệnh ấy, chỉ cần bàn cờ kia rung nhè nhẹ thôi, chúng ta cũng sẽ bị lệch quỹ đạo kế hoạch.'>

Lần đầu tiên bàn cờ bị rung

Thành tích học tập của Hiểu Phỉ tiếp tục trượt dốc, thi giữa kỳ, đứng trên mười bạn trong lớp, chỉ cần cậu ấy “nỗ lực” một chút, là có thể làm chuẩn giống tôi rồi.

Tôi đã vài lần nói bóng gió, ám chỉ với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không nghe, trầm mặc không để ý tới tôi, có lẽ cũng là bỏ lại những niềm vui. Thái độ của cậu ấy với con trai cũng ngày càng ác liệt, có đôi khi, nhìn thấy bộ dáng cậu mắng lũ con trai, tôi thật sự sợ bọn họ xấu hổ quá thành giận, nhưng không, họ tham luyến sự xinh đẹp của Hiểu Phỉ, cho dù hôm nay đi rồi, ngày mai sẽ lại đến.

Tôi buồn bực khó hiểu, không rõ vì sao tinh thần Hiểu Phỉ ngày càng xa xút. Chị Xinh Đẹp nói với tôi, vài tuần trước Vương Chinh đã mang theo trống của mình rời khỏi thành phố này, đến Quảng Châu, thậm chí anh ta còn không nói một lời tạm biệt với Hiểu Phỉ, cứ như vậy, đột nhiên biến mất giữa biển người,

biến mất khỏi sinh mệnh của Hiểu Phỉ.

Tôi không biết nên vui hay buồn, Vương Chinh ra đi mà không nói tiếng nào, có lẽ lại một lần nữa làm tổn thương Hiểu Phỉ, nhưng vết thương nặng đã qua đi, có lẽ đó chính là cơ hộihữa lành vết thương của cậu ấy.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định nói chuyện rõ ràng với Hiểu Phỉ, tôi muốn nói với cậu ấy, người thất tình không phải chỉ có mình cậu, nhưng chúng tôi không thể vì đối phương không thích mình, mà mình lại bỏ mặc chính mình.

Đang muốn tìm cậu ấy, thì đột nhiên cậu ấy lại mất tích khỏi trường học, tôi hỏi lớp trưởng lớp cậu, lớp trưởng nói cho tôi biết, mẹ cậu xin phép trường học cho cậu nghỉ bệnh dài ngày.

Hiểu Phỉ bị bệnh ư?

T

i tìm đến nhà cậu ấy, rất muốn gặp cậu, mẹ cậu đứng ngoài cửa, khách khí nói: “Hiểu Phỉ đang dưỡng bệnh, không tiện gặp bạn bè.”

Lòng tôi tràn đầy buồn bực khó hiểu, không rõ bệnh gì, mà cậu lại không thể gặp ai, tôi lo lắng hỏi: “Cô ơi, bệnh của Hiểu Phỉ có nghiêm trọng không ạ?”

Mẹ cậu ấy rất gầy, cũng rất tiều tụy, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, “Không nghiê