Old school Swatch Watches
Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322671

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

ừng mặc áo mưa nữa. Nếu bị tóm thì đừng thú nhận là tên áo mưa từng gây án ở Hi Thành. Lại Thanh nghe lời cậu, đồng ý. Ngay lúc ấy gọi điện thoại từ biệt Đại Khang.

Hai người uống với nhau lần cuối cùng.

Trần Niệm vẫn còn đang ở nhà, Bắc Dã định đi lại bỗng nhiên muốn hỏi hắn, đêm Trần Niệm bị cưỡng hiếp, hắn có bàng quan đứng xem hay có xâm hại cô ấy không.

Chưa kịp mở miệng, Lại Thanh đã khoác vai cậu: “Em nghe lời anh. Có điều em thấy số em may lắm. Gây chuyện luôn không để lại dấu vết, cũng không bị phát hiện.”

Giọng nói của hắn có vẻ khoe khoang: “Khi trước là người mặc áo mưa cũng vậy, lúc sau giết người cũng thế.”

Bắc Dã hỏi: “Giết người?”

“Đúng vậy, là Ngụy Lai.”

Lại Thanh đặt ly bia xuống, nói: “Ngụy Lai tính tình hung hãn, làm cô ta chắc chắn sẽ rất thú vị. Bình thường cô ta đều hay bắt nạt người khác, sẽ không có mặt mũi báo cảnh sát, nếu truyền ra, cô ta làm sao mà ra ngoài lăn lộn được nữa.”

Lúc ấy Ngụy Lai đang bị thương, vết thương trên ngực đang chảy máu, cô ta đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm người thì Lại Thanh xuất hiện bịt miệng, trói chặt tay chân và cưỡng hiếp cô ta.

Sau đó, khi Lại Thanh chuẩn bị bỏ đi, miếng vải bịt miệng Ngụy Lai không biết sao lại bị nới lỏng, cô ta cắn miếng bịt miệng kéo xuống, ú ớ thề rằng sẽ thiến hắn ta.

Lại Thanh sửng sốt trong mười giây ngắn ngủi, sau đó cắm lưỡi dao vào vết thương mà Trần Niệm đã gây ra, đâm sâu vào bên trong.

“Anh Bắc, anh nói xem có kì quái không, cây dao của em vừa khít với vết thương đó.” Lại Thanh lấy một cái xiên nướng bằng trúc, đâm vào khe hở chiếc bàn, cắm mạnh xuống. Hắn cười: “Cây dao chúng ta cùng mua thật đúng là may mắn, nhưng mà, nó đã dính máu, em đã ném xuống sông rồi, chắc anh không trách em chứ?”

“Quá may mắn. Sau đó thi thể cũng không thấy đâu nữa, có lẽ là cô gái kia nghĩ mình đã giết cô ả nên lén chôn mất rồi.”

Tâm trạng của Bắc Dã không sao tả nổi. Thì ra không phải là Trần Niệm, là Lại Thanh.

“Nếu tra ra được em, em sẽ nói, em chỉ cưỡng hiếp Ngụy Lai vốn đã mất máu gần chết mà thôi.”

Lại Thanh vô cùng đắc ý: “Cô gái kia sẽ trở thành người chịu tội thay của em, trùng hợp vô cùng. Vết bầm trên tay chân của Ngụy Lai, đã có từ đêm hôm trước. Ha ha ha.”

Đầu Bắc Dã đã nặng trịch vì bia rượu, yên lặng một lúc lâu, hỏi: “Đêm hôm trước, có nghĩa là sao?”

“Đêm hôm trước à, đêm hôm trước đúng là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.”

Lại Thanh đã say đến bét nhè, rung đùi đắc ý cười.

“Đêm hôm trước, Ngụy Lai đã bảo cô gái kia hôm sau đến sau núi tìm cô ta, em đã nghe thấy.”

“Đêm hôm đó, tôi đi ngang qua con hẻm, thật đúng là may mắn, một đám nữ sinh lôi kéo một cô gái trần truồng, còn hô bán dâm đây bán dâm đây nữa.”

“Có mấy người ngại ngùng, nhìn mấy lần đã bỏ đi; có mấy người cũng không biết xấu hổ giống như em, em còn quay phim lại nữa, anh có muốn xem không hả?” Lại Tử lấy điện thoại di động ra, mở đoạn phim lên, trong phim truyền đến tiếng cười khả ố và tiếng mắng chửi của đám thiếu niên.

… Kéo cô ta đến đây hôn ông này.

… Đệt, lại ngất rồi, mẹ kiếp, vịn mà vịn cũng không yên. Giả chết à?

…Hình như mới nãy cô gái này bị mấy nữ sinh đánh đến ngất xỉu rồi, sờ mó lúc lâu mà không có phản ứng, giống hệt heo chết, mất hứng quá.

…Chậc chậc, vú mềm thật.

Câu cuối cùng này là giọng của Lại Thanh.

Câu nói sau cùng là tiếng Lại Thanh. Lại Thanh nghe thấy bèn cười rộ lên. Kể lại thân thể cô rất mềm mại non nớt, mới sờ vài cái, hôn vài cái đã khiến đám thiếu niên chưa trải đời như chúng ‘ọc sữa’ rồi.

Có một thằng vô dụng, bắn cả lên tay đồng bọn, còn có mấy thằng đánh nhau chí chóe, cụt hứng giải tán; chỉ có Lại Thanh là lợi hại nhất, bắn lên mặt cô.

Hắn thờ ơ miêu tả làn da mịn màng và thân thể mềm mại của cô, nhưng hắn không biết đó là bảo bối yêu quý cỡ nào của Bắc Dã. Hắn không chú ý đến Bắc Dã mắt đỏ ngầu. Hắn cũng không biết hôm đó về nhà lấy điện thoại ra xem thủ dâm thì tại một góc khác của thành phố, Bắc Dã ôm Trần Niệm trượt xuống xe máy như đã chết gào khóc trong bão táp.

Có lẽ bởi vì hơi men, lúc Bắc Dã đứng dậy thân thể gầy gò hơi lảo đảo. Lại Thanh nhìn chằm chằm màn hình, âm thanh bật lớn hô trong đoạn phim: Mở miệng nó ra.

Hắn không chú ý Bắc Dã khom lưng lấy ra một thanh cờ lê trong thù dụng cụ bên cạnh, lúc ngẩng lên mặt giàn dụa nước mắt quay người đập xuống đầu hắn.

Trịnh Dịch nghe xong, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.

Lại Thanh đã chết, tố cáo trở thành chết không đối chứng, sẽ có người cho rằng cậu vì giảm nhẹ tội mà đổ tội lỗi lên đầu người chết. Cậu hoàn toàn phù hợp với bức phác họa của tên áo mưa, mẹ là gái điếm, cha là tội phạm hiếp dâm. cậu nên là một tội phạm. Lời của cậu không có độ tin cậy.

Cùng một vết thương, trước sau hai người đâm, chuyện kỳ quặc như vậy ai mà tin cậu?

Không tin cậu cũng không sao, nhưng không thể để Trần Niệm mạo hiểm.

Chỉ vì một phần vạn nguy hiểm này, cậu cũng sẽ liều chết không chịu khai, dù là hy sinh sự tự do cả đời.

Xét cho cùng, một chữ “tin tưởng” và một chữ “bảo vệ”. Trịnh Dịch thừa nhận, anh đã thua cậu.



Cuối cùng luật sư thở phào nhẹ n