
ng uống
nhấp, hỏi Thanh Mai: “Tối hôm qua Mặc Trúc có bắt nạt con không?” .
Dĩ nhiên nàng bị ăn hiếp rồi, vẫn bị hung hăng bắt nạt! Nhưng là, lời này có thể nói sao?
Trầm Mặc Trúc ho một tiếng, nhắc nhở mẹ hắn chú ý một chút. Thục Hoa
lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, giả dạng nói chút ít răn dạy khuyến khích lời mà nói…, đem Trầm gia tổ truyền một đôi vòng ngọc cho Thanh Mai
vàTrầm Mặc Trúc.
Thành thân ba ngày sau, Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc hồi Lý gia. Trầm
Mặc Trúc vịn Thanh Mai đi xuống xe ngựa, Lý Độ Uyển Nhu đã tại cửa đại
môn chờ bọn họ, còn có Lý Nhiên và Vân Dương công chúa đã gả cho hắn .
Nhìn một đường cặp tay mà đi nụ cười giống như hai người, tâm tình
của Uyển Nhu rất tốt, “Hai người các con từ nhỏ đã thích giận dỗi, ta
còn lo lắng các con trẻ tuổi khí thịnh không hiểu được nhẫn nhịn, xem ra các con chung đụng rất tốt, ta cũng vậy yên tâm.” .
Thanh Mai tiến lên khoác cánh tay Uyển Nhu : “Hai người chúng con rất biết điều nghe lời, làm cho người khác bớt lo rồi, cho nên, mẫu thân a một chút cũng không cần lo lắng .” .
Lý Độ nhìn Trầm Mặc Trúc mỉm cười mà đứng nhìn về phía Thanh Mai, ánh mắt đều là ôn nhu , khẽ mỉm cười, nhàn nhã đi chơi uống trà.
Lý Nhiên đối với Thanh Mai nói: “Nếu như muội phu dám bắt nạt muội,
muội hãy cùng ta nói, ta thay muội dạy hắn!” Này”Muội phu” hai chữ cắn
được rất nặng. Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc sinh ra đã thích so sánh, thời
gian lúc sinh không cách biệt lắm, mà bởi vì hai nhà cách một khoảng
cách, vẫn không biết người nào là huynh người nào là đệ. Trầm Mặc Trúc
cưới Thanh Mai, sẽ phải gọi hắn một tiếng ca ca rồi, thử nghĩ xem sẽ
làm cho người ta phấn chấn.
“Còn có ta!” Vân Dương công chúa nói: ” Nếu như hắn không tốt với
muội, chỉ cần nói với ta, ta thay muội bắt nạt hắn. À, còn có ta đã làm
cho hoàng huynh đưa tới chiếu thư sắc phong muội vì Hầu phu nhân, một
lát làm cho người ta đưa cho muội.” Kể từ khi biết Lý Nhiên không dám
tùy tiện hoa tâm, Thanh Mai không thể bỏ qua công lao cái chuyện sau
kia, Vân Dương công chúa cho nàng quà lễ rất dày.
Tính tình Vân Dương công chúa thích tham gia náo nhiệt, nàng ấy và Lý Nhiên thật đúng là trời sanh một đôi. Sau khi Vân Dương công chúa xuất
hiện, thường xuyên cùng Lý Nhiên làm cho gà bay chó sủa hoan khoái vô
cùng, vì vậy sau khi Thanh Mai xuất giá một chút cũng không lo lắng Lý
Độ, Uyển Nhu sẽ cảm thấy vắng lạnh tịch mịch.
Thanh Mai mỉm cười nói : “Mọi người yên tâm đi, hắn rất tốt với ta.”
Nàng tin tưởng Trầm Mặc Trúc. Hơn nữa, cho dù sau này bọn họ thật xảy ra vấn đề gì, nàng cũng sẽ tự mình đi giải quyết . Chỉ là, có nhiều người quan tâm như vậy, cảm giác, thật rất hạnh phúc.
Hai người ở Lý gia cọ cơm tối, lúc trời sắp tối mới mè nheo trở về.
Buổi tối hôm đó, Trầm Mặc Trúc hỏi Thanh Mai: “Nàng sinh ra cũng thích đối nghịch với ta, nói, có phải hay không cố ý ?”
Thanh Mai ban đầu đích xác là cố ý , bất quá chuyện này sao có thể
cho hắn biết đây? Hỏi Trầm Mặc Trúc: “Chàng nhỏ như vậy đã biết thế sự
rồi?”
Trầm Mặc Trúc nói: “Ta không nhớ rõ, nhưng là ta cảm thấy nàng biết.” .
Thanh Mai cười khan hai tiếng: “Có thể là chàng vốn một bộ lạnh như
băng, ta thấy vậy nghĩ đến chàng không thích ta, khi đó vẫn là trẻ con
nha, có thể cũng là không quá thích chàng.” .
Trầm Mặc Trúc kéo nàng vào trong ngực, ” Sau này ta sẽ ôn nhu ngọt ngào đối với nàng, như thế nào?”
Thanh Mai run lên, “Bỗng nhiên chàng nói đến lời ngon tiếng ngọt , thật đúng là làm cho người ta không thích ứng.” .
“Vậy nàng còn muốn nghe không?” .
“Dĩ nhiên muốn!” .
“Đúng rồi, ta vẫn không rõ tuy phụ thân là người luyện võ nhưng ôn
hòa vô cùng, mẫu thân cũng rất hay cười, làm sao sinh ra chàng lại từ
nhỏ liền thích mặt băng bó lạnh như băng vậy?” .
Trầm Mặc Trúc nói: “Trước kia phụ thân cũng giống ta , sau khi gặp
mẫu thân thì mới biến thành như bây giờ. Giống như là một vò rượu mạnh,
trải qua năm tháng từ từ lên men, cuối cùng có một ngày có trở nên hương thuần ôn hòa. Nàng, có nguyện ý hay không ủ rượu cùng với ta?” .
Một hồi lâu, trong màn trướng truyền đến một tiếng cúi đầu trả lời: “. . . . . . Nguyện ý.” .
Rất nhiều năm trước.
Sau khi Lý Độ và Trầm Dịch nhìn đã mắt thiên hạ danh sơn Đại Lương, rốt cục nhớ được nên trở về nhà.
Song sau khi Lý Độ về nhà, không đợi đến cảnh tượng bị mẹ hắn ôm nước mũi nước mắt nói”Con a rốt cục cũng về nhà” , đã bị cha hắn một bữa
chửi mắng.
Cuối cùng , còn nói nói: “Nuôi nhi tử là vì cái gì? Chính là vì nối
dõi tông đường kéo dài hương khói! Con xem một chút, bằng tuổi con người ta đã cũng có hài tử chạy đầy đường, còn con, ngay cả hôn ước cũng còn
không thành! Nếu như đến lúc hai mươi ba tuổi còn không cưới vợ vào cửa, ta liền làm không có đứa con trai này rồi!” .
Lý Độ không có kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người. Đợi cha mắng đủ,
vung tay áo trở về phòng đi, hắn còn sững sờ ở trong đình viện.
Lý Độ cảm thấy rất khổ ép. Hắn hôm nay mới có hai mươi hai, dựa theo
cha hắn thuyết pháp, trong vòng một năm không thành thân, sẽ phải cùng
hắn đoạn tuyệt phụ tử quan hệ.