Đôi mắt đó, nhỏ, dài,
hõm sâu. Khi đôi mắt đó cười, trông rất hiền từ. Anh ngồi xuống nói chuyện tếu
với mấy người bạn đi cùng, nhưng không hiểu sao, An Ninh lại cảm thấy anh khác
hẳn với những người đang ngồi bên cạnh. Cụ thể anh khác họ ở điểm nào, cô không
thể trả lời được.
Tại ga xe lửa thành phố H.
Vẫn như thường ngày, ở đây lúc nào cũng đông kịt người, họ chen lấn nhau, cười
nói ồn ào.
Lưu Huệ đứng ở cửa ra phía Tây Nam, cô liên tục nhìn đồng hồ. Đáng ra đúng một
giờ tàu đã phải tới ga, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đoàn tàu đó đâu. Cô sốt
ruột dậm dậm chân xuống đất, nhưng lại nhớ rằng, đây là chốn công cộng, dù gì
cũng phải giữ gìn hình ảnh thục nữ của mình, vì thế cô đành đứng thẳng người,
dáng nghiêm chỉnh.
Lưu Huệ thấy một dáng người áo trắng đang bị chen chúc xô đẩy trong đám đông,
người đó vừa đi vừa vấp ngã dúi dụi, rồi chậm chạp tiến về phía cô đang đứng,
Lưu Huệ kêu lên: “Tiểu An Tử, ở đây, ở đây.” Vừa hô Lưu Huệ vừa giơ hai tay lên
vẫy vẫy, tất cả hình ảnh mà cô chú ý giữ gìn vừa nãy đã bị quăng trên tận chín
tầng mây.
An Ninh mặc một bộ âu phục màu trắng ngà, vừa khéo thể hiện được tất cả những
đường nét trên cơ thể cô, hành lý cô mang không nhiều, nên trông cô càng nổi
bật hơn khi đứng cùng đám hành khách mặt mũi lấm lem kia.
An Ninh vẫn đang ngó trước ngó sau, Lưu Huệ thì toe toét tiến lên phía trước.
Cô vỗ vào vai An Ninh, miệng cười rất tươi, để lộ ra hàm răng trắng đều: “Cậu
còn đang nhìn gì thế?”
An Ninh giật mình, cô xoa xoa ngực, nói như hết hơi: “Suýt nữa thì bị cậu dọa
cho sợ chết.”
“Cậu không làm việc gì xấu, thì sợ cái gì?” Lưu Huệ thủng thẳng nói. Cô chủ
động đón lấy hành lý, rồi nhấc thử lên xem nặng nhẹ thế nào, “Cái va li này
trông không to mà xách thì có vẻ nặng phết nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, trong đấy là toàn bộ gia tài của tớ đấy.” An Ninh vặn vặn cổ,
hai tay dang ra, người thả lỏng, và vô tình cô để lộ vết sẹo tàn ác trên cổ tay
trái.
Lưu Huệ nuốt chỗ nước bọt nghẹn ứ trong cổ họng, cô chỉ vào vết sẹo, thận trọng
hỏi: “Còn đau nữa không? Cậu không sao nữa chứ?”
An Ninh lắc đầu, khóe miệng khẽ cười, “Hết đau từ lâu rồi.” Cô khẽ thở dài,
“Nếu như để tớ làm lại một lần nữa, thì quả thực tớ không thể làm được.” Rồi cô
tự cười nhạo mình, “Sau khi được lôi trở lại từ cái chết, tớ đã không còn dũng
khí để chết một lần nữa.”
Nghe An Ninh nói câu đó một cách rất nhẹ nhõm, khóe mắt Lưu Huệ bỗng ươn ướt.
Cô ôm chặt lấy vai An Ninh, “Tiểu An Tử, bọn đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả,
sau này tớ sẽ luôn ở bên cậu.”
An Ninh phì cười nói, “Thôi đi cậu, tớ không muốn bị Diêu Tử An rút gân lột da,
để rồi chết không toàn thây đâu.”
Diêu Tử An là chồng chưa cưới của Lưu Huệ, họ đã xác định hôn nhân từ lâu, và
cũng dự định sẽ tổ chức đám cưới.
Lưu Huệ ngại ngùng cười hi hi, cô nâng tay An Ninh lên, rồi nịnh nọt: “Bố mẹ
sinh ra tớ, còn người hiểu tớ chính là Tiểu An Tử.”
An Ninh nhìn xéo Lưu Huệ, “Này, tối nay tớ ở chỗ nào?”
Lưu Huệ trả lời như trêu chọc: “Yên tâm đi, không để cậu ngủ ở nhà nghỉ đâu mà
lo.”
“Thế còn tạm được,” An Ninh cười đắc ý, “Tớ còn chưa tìm được công việc, nên có
lẽ phải tiết kiệm chi tiêu một chút.”
Lưu Huệ kéo An Ninh lên taxi, “Anh ơi, phiền anh đưa tới đường Uyển Bình Nam.”
Vừa bước vào cửa, Lưu Huệ đặt ngay chỗ hành lý xuống, rồi quăng mình lên sofa,
“Mệt chết đi được.”
“Tớ ngồi tàu hỏa mấy tiếng đồng hồ còn chưa kêu mệt, thì cậu kêu mệt cái gì?”
An Ninh trợn mắt về phía Lưu Huệ, rồi như đã rất quen thuộc, cô mở tủ lạnh lấy
ra hai lon cô ca Băng Trấn, cô tự mở một lon, còn lon kia cô khéo léo ném về
phía Lưu Huệ.
Lưu Huệ vươn mình, quăng đôi giầy cao gót sang một phía. Cô uống một ngụm cô ca
lớn, uống xong cô “ợ” một tiếng đầy sảng khoái, rồi mới bò dậy khỏi sofa. Cô đi
một vòng xung quanh phòng, khó khăn lắm mới lật được đôi dép đi trong nhà đang
nằm ngửa bên dưới kệ để ti vi.
An Ninh nhìn căn phòng khách lộn xộn, chỗ nào cũng thấy quần áo bẩn, dưới ghế
sofa còn có hai đôi tất màu khác nhau, trên bàn uống nước toàn là bụi, hình như
phải đến một tháng nó không được lau chùi rồi. Cô lắc đầu liên tục, “Diêu Tử An
nhà cậu làm sao có thể chịu được cái cách sống này nhỉ?”
Lưu Huệ lườm mắt, hai tay chống nạnh, hung dữ nói: “Anh ta dám chê mình á, mình
bỏ anh ta luôn.”
An Ninh lè lưỡi, không thể tiếp tục nhìn đống lộn xộn được nữa, cô đành tự mình
thay Lưu Huệ đi dọn dẹp. Ai bảo họ là “bạn tốt” của nhau cơ chứ.
“Tiểu An Tử….” Tiếng gọi của Lưu Huệ bỗng tắc lại ở nơi cổ họng. Khi đó, An
Ninh đang tức giận cẩm cây chổi lau nhà, tư thế như muốn ném cây chổi về phía
Lưu Huệ. “Cậu gọi lại thử xem nào.”
Chính bởi cô họ An, cho nên cái biệt danh “Tiểu An Tử” đã được Lưu Huệ gọi suốt
bốn năm nay, nếu chỉ có hai đứa với nhau thì không sao, nhưng chỉ sợ giữa chốn
trông người, Lưu Huệ lại gọi ra cái tên đó làm những người xung quanh thấy kỳ
lạ, lúc đó cô biết giấu mặt mũi vào đâu.
“Tớ không dám nữa, không dám nữa.” Lưu Huệ ôm lấy đầu ra vẻ tội nghiệp, thực ra
cô đang thấy thích thú vì điều đó. Tiểu
