
". Hạ Hàn Tương khóc không thành tiếng chỉ biết ôm nữ nhi mà nước mắt đổ như thác, những người trong phòng ai nấy khoé mắt đều rưng rưng.
"Bà Hạ, lệnh ái từ khi được phát hiện đến giờ thuỷ chung không nói một lời, bác sĩ dùng mọi cách cũng không được, bà đừng quá lo lắng, chúng tôi cần sự hợp tác của bà để sớm bắt được thủ phạm."
"Là ai?" Hạ Hàn Tương trong cuộc đời chưa bao giờ hận quá một người. Lão thiên tại sao lại đối xử bất công với con gái của ta như vậy. Từ nhỏ đã không cha, bảy tuổi đã theo người mẹ không tiền không nhà cửa này, lại phải chịu nhiều đau khổ. Ta thân là mẹ chẳng những chăm lo cho con gái không tốt lại còn liên luỵ nàng. Thân thể không khoẻ thường xuyên phải ra vào bệnh viện, không có cách nào làm việc nuôi con, lại hại con gái từ nhỏ đã phải đi kiếm tiền. Hằng ngày học xong lại chạy từ nơi này sang nơi khác làm công, bản thân lại chưa từng mua được một bộ quần áo tốt, nếm qua một bữa ăn ngon, thức ăn ngon đồ dùng tốt đều cho người mẹ vô dụng này. Vất vả như vậy nhưng mỗi học kì học đều lãnh được học bổng, lại chưa từng oán giận một câu. Đứa con gái hiếu thuận như vậy, lão thiên ngươi thật tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, con gái ta mới mười tám tuổi vì cái gì lại làm cho nó cực khổ như vậy? Nội tâm bà gào thét, rõ ràng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe mà.
"Bước đầu điều tra có hơi khó khăn nhưng chúng tôi sẽ cố gắng, nếu có tin tức gì nhất định sẽ báo cho bà biết."
Hạ Hàn Tương im lặng không nói.
"Bà Hạ, có chuyện này tôi nghĩ nên nhắc bà một chút, vụ án này đã kinh động đến phóng viên. Bà tốt nhất nên nhanh chóng đem việc này áp chế lại, nếu không sẽ bị đưa lên báo, việc này đối với cô ấy sẽ là một sự tổn thương rất lớn." Vị cảnh sát hảo tâm nhắc nhở nhưng lại bất giác mà thở dài. Nhìn quần áo mẹ con hai người này, chắc cuộc sống nhất định rất cực khổ. Ông thực không dám nghĩ đến mẹ con nàng nếu bị lời đồn bức đến đường cùng sẽ như thế nào. Do đó cũng có chút đồng tình nhưng lại vẫn là lực bất tòng tâm a.
Hạ Hàn Tương nghe xong cũng giật mình sợ hãi, nàng đương nhiên biết danh dự đối với người con gái là quan trọng thế nào, càng biết lời đồn đãi trên báo chí có lực sát thương bao nhiêu. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào để bảo hộ con gái của mình đây? Phương Quân Nghiễn cơ hồ dành hết thời gian chăm sóc hai mẹ con Hạ Hàn Tương, hắn đối với họ thật tốt không lời nào sánh được. Hắn vì Luyến Luyến bôn ba tìm bác sĩ tốt nhất, hổ trợ cảnh sát tróc nã tội phạm. Một ngày ba bữa cùng nàng ăn cơm, kể chuyện xưa cho nàng nghe, cho nàng nghe nhạc, cùng nàng nói chuyện …
Hạ Hàn Tương nhìn thấy vậy cảm động tận đáy lòng. Cả đời ngoại trừ cha nàng chưa từng có người nào đối với mẹ con nàng như thế. Phương Quân Nghiễn săn sóc, ôn nhu cùng sủng nịch làm Hạ Hàn Tương phản phất nhớ lại thời thiếu nữ. Nàng rất vui vẻ, hai mươi năm qua chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Cùng Quân Nghiễn ca, cuộc sống của nàng đã có chút ánh sáng trở lại.
Hôm nay, như thường lệ Phương Quân Nghiễn lại mang theo thức ăn tới bệnh viện.
Đường Khải cùng Phương Nhược Thuỷ lén lút đi theo phía sau. Hai người trong lòng thập phần nghi hoặc, ba làm gì lại chạy tới bệnh viện a? Thấy Phương Quân Nghiễn vào phòng 304 bọn họ nấp ở cửa sổ lén nhìn vào.
"Quân Nghiễn ca, anh đến rồi." Hạ Hàn Tương thấy hắn liền nở một nụ cười kiều diễm.
Phương Quân Nghiễn ngơ ngác, đã bao lâu không thấy nụ cười này, giờ lại được nhìn thấy lòng hắn không kìm được khẽ run.
"Quân Nghiễn ca?" Hạ Hàn Tương nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Quân Nghiễn phục hồi lại tinh thần, mặt có chút ửng đỏ, "Em có mệt không, anh kêu vú Vương hầm canh gà, em cùng Luyến Luyến phải tẩm bổ thật tốt. Tương nhi, mắt em lại thâm quần rồi, tối hôm qua lại thức đêm phải không?" Phương Quân Nghiễn trên gương mặt tuấn tú tràn đầy yêu thương nói. Ngoài cửa sổ hai người kia nhìn thấy cằm thiếu chút nữa trật khớp, hai người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt không dám tin.
Phương Quân Nghiễn lấy cho Hạ Hàn Tương một chén, sau đó lại bồi Luyến Luyến ăn cơm.
"Đó là ai?" Đường Khải lúc này mới phát hiện trên giường bệnh có một người con gái.
Phương Nhược Thuỷ cũng thấy, nàng chấn động. "A, là nàng." Nàng kinh hô, vì ngày đó vừa vặn là ngày chia tay với Hạo nên nàng nhớ rất rõ.
"Ai ở bên ngoài?" Phương Quân Nghiễn nhìn thấy ngoài cửa có hai bóng người lấp ló.
Bị phát hiện, Phương Nhược Thuỷ le lưỡi, Đường Khải trừng mắt nhìn nàng, hai người cùng nhau tiến vào.
"Nhược Thuỷ? Khải?" Phương Quân Nghiễn kinh ngạc nhìn bọn họ, "Các con sao lại tới nơi này?"
"Ba" Phương Nhược Thuỷ giang hai tay ôm hắn làm nũng, "Ai kêu ba mỗi ngày đều thần thần bí bí lại đi sớm về khuya không cho chúng ta biết, con rất lo lắng."
"Nha đầu quỷ!" Phương Quân Nghiễn nở nụ cười đầy yêu thương mắng nàng.
"Đúng rồi, ba, sao người không giới thiệu vị xinh đẹp này?"
"Quân Nghiễn ca, nữ nhi của anh chẳng những xinh đẹp miệng lưỡi còn rất ngọt." Hạ Hàn Tương từ khi thấy họ vừa vào cửa là biết thân phận bọn họ rồi.
"Cám ơn dì." Phương Nhược Thuỷ mắt nhìn đã thấy thích nữ nhân vừa xinh đẹp