
ài, tôi đồng ý, tôi đồng ý."
Nhìn gương mặt lạnh lùng, cay nghiệt của Âu Dương Hoàn Vũ, ông đau khổ nhắm mắt lại. Đó là tâm huyết cả đời của ông, ông không thể trơ mắt đứng nhìn nó đóng cửa. Việc này so với việc khiến ông chết đi còn khó chịu hơn. Ba xin lỗi, Tinh Thần, ba xin lỗi, ba chỉ có thể hy sinh hạnh phúc của con, xin con hãy tha thứ sự ích kỷ của ba.
Đây chính là những lời mà Âu Dương Hoàn Vũ chờ đợi, vừa lòng nhìn ông: "Được, tôi sẽ liên lạc với các ngân hàng lớn nói chuyện, tiền vốn sẽ nhanh chóng chuyển vào tài khoản công ty ông."
Nhận được lời hứa hẹn của cậu ta, Lâm đổng vừa vui vừa buồn, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt lạnh như băng mặt của cậu ta, vứt bỏ ý định cầu xin lần cuối, chấp nhận hiện thực. Cậu thanh niên này… từ đầu đã thắng ông.
Lâm đổng ủ rũ chuẩn bị rời đi, tay vừa chạm đến tay nắm cửa, một giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền vào tai ông…
"Nếu như con gái ông bỏ trốn, hoặc là chết, Lâm gia các ngươi xem như cả đời cũng đừng mong được yên ổn, tôi sẽ khiến cho các người chết rất khó coi."
Trong giọng nói nghiêm túc của cậu ta chứa đầy sự tàn nhẫn khiến Lâm đổng rùng mình.
Lâm đổng đi rồi, cánh cửa gỗ đóng chặt lại.
Âu Dương Hoàn Vũ nhanh chóng nhấn điện thoại một dãy số quen thuộc, lúc nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta, thật kỳ lạ, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
"Hạo, tớ đã làm theo lời của cậu, ông ta đáp ứng rồi." Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống mặt đất, không gian bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả kêu không dứt.
Một bóng đen thoáng lướt qua như ánh chớp, ẩn mình trong màn đêm, hắn nhanh nhẹn nhảy vượt qua rào, thoăn thoắt trèo lên dừng lại ở ban-công lầu hai một tòa biệt thư xa hoa tráng lệ, động tác hắn linh hoạt quen thuộc dùng một công cụ đặc chế mở khóa cánh cửa kính, nhẹ nhàng lách mình vào bên trong.
Bóng đêm bao trùm, đôi mắt hắn sáng rực chuyển động, như không có gì trở ngại, hắn đi thẳng đến bên chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, kỳ quái nhất chính là, hắn hoàn toàn không chạm phải bất kỳ đồ đạc nào trong phòng, không hề phát ra một chút tiếng động nào, êm đềm tiến tới. Cô gái nằm trên giường vẫn tiếp tục ngủ say, hắn lấy ra một chiếc khăn tay hết sức nhẹ nhàng chụp lên mũi của cô gái, sau đó xốc chăn lên, đem cô vác lên vai, dường như cho đến lúc này vẫn không hề làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, lặng yên không một tiếng động rời đi.
oOo oOo oOo
Tại khách sạn Hoàng Đế.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cánh cửa mở rộng trải dài trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy được sự bày trí hết sức xa hoa xa xỉ trong phòng, tấm màn cửa bằng lụa trắng mỏng khẽ lay động trong làn gió nhẹ thoảng qua, lúc này đây ban đêm tĩnh lặng lộ vẻ xinh đẹp dị thường nhưng mang chút gì đó quỷ dị.
Bên trong phòng, chỉ còn ánh sáng duy nhất một ngọn đèn nhỏ, vừa đủ cho người ta có thể thấy trong phòng chỉ có mỗi một chàng trai, nhưng chàng trai này khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ quý phái hơn người, quần áo không chỉnh tề lộ trần nữa thân trên, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ngã lưng trên giường, nhìn kỹ, trời ạ! Chàng trai này đẹp quá, trông hắn giống như nam diễn viên chính trong các tấm pa-nô quảng cáo trên khắp ngả đường, dáng vẻ lười nhác nằm dài, đầu tóc lộn xộn rối tung, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trông càng đẹp đến lạ thường, hết sức quyến rũ và đầy mị lực, làm cho bất kỳ ai trông thấy cũng kìm lòng không được, muốn lập tức ngã vào vòng tay hắn, sà vào trong lòng của hắn, hắn quả thực là một chàng trai tuyệt thế vô song. Tay hắn nâng một ly rượu đỏ, lẳng lặng nhấm nháp, ánh mắt mê hoặc nhìn ánh đèn mờ ảo. Như là, đang chờ đợi.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sổ đang mở rộng, nở nụ cười.
Một nụ cười, dường như có thể làm cho trời đất điên đảo.
"Cuối cùng cũng đến rồi, còn không đến chắc tớ đã lăn ra ngủ rồi." Hắn nhẹ nhàng nói, giống như để xác minh những gì hắn nói, hắn miễn cưỡng ngáp dài một cái.
Một bóng đen trên vai vác một người, vẫn lặng thinh không một tiếng động đi vào đến trước giường hắn.
"Mang đến rồi." Anh chàng đẹp trai nhìn người trên vai hắn "Đó hả", trong đôi mắt lóe lên một tia sáng có chút kỳ lạ.
Bóng đen không nói gì, không chút nể tình vứt cô gái trên vai mình xuống giường, không chút lo lắng có thể làm bị thương cô hoặc là làm kinh động đến cô, một câu cũng không nói, xoay người rời đi. Trong chớp mắt đã không còn bóng dáng, cứ như hắn chưa bao giờ xuất hiện trong phòng này.
"Ai da, " Hắn khẽ thở dài, "Lâu rồi chưa gặp lại, cũng không thèm lên tiếng chào hỏi lại bỏ đi, thật không vui chút nào."
Nhưng hắn cảm khái cũng không lâu, ánh mắt dừng lại trên thân thể cô gái đang nằm trên giường. Trong chiếc áo ngủ tơ tằm mỏng manh lộ rõ những đường cong quyến rũ của cô, hắn cười khẽ một tiếng, đêm nay, hắn sẽ không cô đơn .
Đột nhiên, hắn đưa tay, kéo mạnh rồi ôm cô vào lòng. Hắn nâng cằm cô lên cẩn thận dò xét từng nét trên gương mặt cô, đột nhiên ánh mắt biến đổi, mang theo ý cười chế nhạo, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, từng chữ từng chữ một gằn ra