
ao tặng em, vào xem thử có thích hay không."
"Hạo, thật cám ơn anh." Luyến Luyến không biết nên nói cái gì, hèn chi khi vừa đến đây cô nhìn thấy tòa biệt thự này tựa hồ có một cảm giác rất quen thuộc, thì ra mọi thứ ở nơi này tất cả đều là ngôi nhà trong mộng của cô, nhưng hình như xa hoa tráng lệ hơn, ở nơi đây khuôn viên bao la bát ngát, đẹp không sao tả xiết, hơn nữa những vật trang trí lộng lẫy này, nhất định phải mất rất nhiều tiền, tuy rằng mấy cái này đối với anh mà nói là nhỏ nhặt, có thể chẳng qua là hạt cát trong sa mạc, không đáng kể gì, nhưng tâm ý của anh cũng đủ khiến cho cô vô cùng cảm động, thì ra, người hiểu biết cô nhất từ trước đến nay đều là anh.
"Đồ ngốc, còn nói lời cảm ơn với anh, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi." Long Thiếu Hạo khẽ vuốt nhẹ chóp mũi thanh tú của cô.
Luyến Luyến thật sự rất cảm động đến mơ hồ, "Vui vẻ, em rất vui vẻ, Hạo, anh thật sự là quá tốt."
Nhìn thấy cô vui vẻ, Long Thiếu Hạo cũng không cầm lòng được trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, lém lỉnh nhìn cô, "Em thật sự muốn cám ơn anh?" Anh nhìn thấy nàng gật gật đầu, "Tốt lắm, anh không cần lời cám ơn suông, anh muốn thực tế một chút ."
"Cái gì?" Luyến Luyến nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh muốn em cảm ơn anh bằng một nụ hôn." Long Thiếu Hạo quỷ quái nhìn cô, trong phút chốc mặt cô ửng đỏ như đóa hoa đào, anh bật cười sảng khoái.
Luyến Luyến mặt mũi đỏ bừng e thẹn, xấu hổ nhìn chung quanh, trước sau vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Ai nha, cô vợ bé nhỏ của anh lại thẹn thùng rồi!" Anh cúi sát đầu bên tai cô, nhẹ nhàng âu yếm bảo, "Giờ tạm thời buông tha cho em, buổi tối anh nhất định đến đòi lại.", hơi thở nóng bỏng của anh làm bỏng rát cả mặt cô.
Khuôn mặt Luyến Luyến lại đỏ bừng, cô dậm chân tức giận, "Đồ háo sắc."
Long Thiếu Hạo thì vô cùng đắc ý cười vang.
————————————–
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, hơn nữa múi giờ khác biệt, Luyến Luyến vẫn còn chưa kịp thưởng thức tòa nhà xa hoa tráng lệ này, cô vội vàng ăn uống qua loa, tắm rửa xong, ngã người trên giường mơ màng ngủ. Long Thiếu Hạo không đành lòng đánh thức cô, mãi cho đến khi trời sụp tối nhà nhà lên đèn, cô mới từ từ tỉnh giấc, ngáp một cái, lười nhác vươn vai duỗi thẳng người.
"Dậy rồi sao?" Long Thiếu Hạo lúc này vẫn nằm ở bên cạnh cô nhìn cô chăm chú.
Luyến Luyến còn chưa tỉnh táo dụi dụi mắt, vẫn còn chút mơ màng, "Không phải bây giờ anh nên ở công ty sao? Công việc xử lý xong rồi à?"
"Đã sớm làm xong rồi, " nhìn thấy cô vừa mới tỉnh ngủ cử chỉ phong tình quyến rủ, Long Thiếu Hạo nhịn không được tranh thủ hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Người đẹp mê ngủ, em xem giờ là mấy giờ rồi."
"Mấy giờ?" Luyến Luyến quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức nơi đầu giường, bảy giờ rưỡi? Aaa… cô kêu lớn, lập tức từ trên giường nhảy xuống, hại Long Thiếu Hạo đang chuẩn bị ‘thâu hương’ lần nữa thiếu chút xíu ngã xuống giường.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Long Thiếu Hạo cũng theo cô khẩn trương lên.
Luyến Luyến vẻ mặt cầu xin, "Xong rồi xong rồi, chúng ta không kịp đến dự tiệc rồi, hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ em, em còn không kịp trang điểm nữa, còn không có đặt mua lễ phục dạ hội, còn không có chuẩn bị…" Luyến Luyến gấp đến độ giậm chân, trời ạ! Cô như thế nào có thể ngủ lâu như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến chuyện mang thai, cô gần đây giống như càng ngày càng ham ngủ. "Hạo, sao anh cũng không đánh thức em dậy?" Cô nén giận nói.
Long Thiếu Hạo nhìn cô mỉm cười thần bí, chỉ vào sô pha, "Em xem kia là cái gì?"
"Lễ phục dạ hội" Luyến Luyến kêu lên kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin, thật là bộ lễ phục xinh đẹp nha, cô mừng rỡ xông lên phía trước, cô xúc động vuốt ve bộ dạ phục mềm mại kia, "Hạo, thật cám ơn anh." Luyến Luyến vui vẻ nói lời cảm ơn anh, nhưng đột nhiên cô lại sụ mặt xuống.
Long Thiếu Hạo cười cười, vỗ vỗ tay, cửa phòng mở ra, ba người đàn ông lạ mặt phía sau quản gia nối đuôi nhau bước vào, quản gia cung kính nói, "Thiếu gia, thiếu phu nhân nhà tạo mẫu, thợ trang điểm sớm chờ đã lâu, có thể bắt đầu được chưa?"
"Có thể bắt đầu rồi, thiếu phu nhân đúng là chờ không kịp nữa rồi." Long Thiếu Hạo vẫn nhàn nhã thong dong nằm ở trên giường, tay trái chống đầu, mỉm cười nhìn ba người. "Cho các người nửa giờ, tôi muốn vợ tôi trở thành một phụ nữ xinh đẹp nhất trong buổi tiệc đêm nay." Anh không phải yêu cầu, mà là ra lệnh.
Antonio là nhà tạo mẫu đứng hàng đầu trên thế giới, có bao nhiêu công chúa của các quốc gia, quý phu nhân, thiên kim tiểu thư vung tiền như rác thỉnh mời hắn vì các cô ấy thiết kế tạo hình, người nào người nấy đối với hắn rất khách khí, cung kính lễ độ, thế nhưng người con trai trước mắt này lại buộc hắn từ nước Pháp bay đến Đài Loan, lại để hắn cùng trợ thủ của hắn ngồi chờ hơn bảy tiếng đồng hồ ở phòng khách, uống hơn mười tách cà phê, chỉ với lý do đơn giản là vợ của cậu ta còn mệt mỏi, phải chờ cô ấy tỉnh ngủ. Lúc tai hắn nghe được những lời này từ quản gia, hắn quả thực là nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa xông lên lều xem thử rốt cuộc là người nào lại có thể kiêu ngạo như thế, nhưng hắn còn chưa kịp tiến