XtGem Forum catalog
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326094

Bình chọn: 10.00/10/609 lượt.

nếu như đây là sự thật, vậy tất cả những việc anh làm, có phải chính là một giấc mộng hay không.

Trong thoáng chốc, anh đột nhiên nhớ tới lời cô ấy đã từng nói với anh từ tám năm về trước: “Tôi và anh căn bản không phải là người cùng đi chung một con đường.”

Lương Thiển Thâm như một con mèo quý tộc cao nhã lười nhác, chậm chạp đi về phía bọn họ, những người chung quanh đang nói chuyện phiếm đồng thời cùng im bặt lại, ào ào đưa mắt hướng về phía cô. Mái tóc dài như suối được vén lên tỉ mỉ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô, bất luận nhìn từ góc độ nào đều xinh đẹp không gì sánh kịp, bộ váy dài chấm đất màu đen bó sát người làm nổi bật vóc dáng tuyệt mỹ của cô, nước da trắng nõn nà không tì vết như tuyết, chiếc vòng quấn quanh cổ cô được khảm hai mươi hai viên kim cương thượng hạng càng làm cô nổi bật lên như một nữ hoàng băng giá, trong phút chốc dường như toàn bộ màu sắc của sảnh tiệc đều tập trung cả trên người cô.

“Em gái, tại sao em lại đi xuống? Không phải em nói người không được khỏe không muốn tham dự sao?” Tăng Vịnh Ngâm là người đầu tiên có phản ứng trong đám người, cô liền bước lên phía trước nở nụ cười nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiển Thâm.

Đôi mắt của Thiển Thâm đẹp như kim cương nhưng lại trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, bên môi nhếch lên mỉm cười nhìn tưởng đơn giản nhưng lại không hề đơn giản, biểu cảm nhìn như vô ý nhưng lại có thể giết người một cách vô hình: “A, đúng vậy. Nhưng em nghe nói có vài kẻ mạo danh tiến vào, không nhịn được nên đến xem người nào lại không biết xấu hổ như vậy.”

Tăng Vịnh Ngâm cười khó xử, nhưng không phụ họa, cũng không ngăn cản sự vô lễ của Thiển Thâm.

Ánh mắt của cô giống như nước chảy từ đầu đến cuối chạy qua trên mặt mọi người, chưa từng dừng lại trên khuôn mặt nào một lát, cho dù là nhìn Tân Tử, cũng chỉ nhìn thoáng qua loa, cũng bởi như vậy nên không người nào có thể nhìn ra được một chút ý tứ gì trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô ấy.

Ngoại trừ lúc mới đầu Nghê Uyên nhất thời kinh ngạc, hiện tại đã sớm chìm đắm trong vui mừng nhìn ngắm Thiển Thâm, trên khuôn mặt đặc biệt tuấn tú mang đầy vẻ tươi cười: “Đại Bạch, bộ trang sức kim cương này thật sự rất xứng với em, đôi mắt của tôi bị lóa đến mức không mở ra được.”

Thiển Thâm miễn cưỡng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vô tình nói: “Mắt thẩm mỹ lựa chọn đồ trang sức của cậu thật sự càng ngày càng quê mùa, nếu tiền có không biết tiêu vào đâu, không bằng để dành làm từ thiện tích đức cho mình đi là hơn.”

Nghê Uyên cười vồn vã, nhưng giọng điệu lại đặc biệt nghiêm túc: “Mua tặng cho em tại sao lại nói là có tiền không biết tiêu vào đâu.”

Thiển Thâm hòa nhã nhìn anh ta nở nụ cười, ánh sáng trong mắt chuyển động: “Cũng tốt, phá nhiều hết nhiều, mang toàn bộ gia sản đi phá hết sạch là tốt nhất. Nhớ rõ sau này đi tán gái cũng phải dùng thật nhiều tiền vào, cô ta vui, tôi cũng vui.”

Nghê Uyên bỗng nhiên không lên tiếng, chỉ cười nhìn Thiển Thâm.

Thiển Thâm lại nói: “Đúng rồi, sau này khi không được sự đồng ý của tôi không được phép đến nhà của tôi nha. Nếu không, thì đem chìa khóa trả lại cho tôi.”

“Thiển Thâm à, Tiểu Uyên nó…”

“Vị dì này.” Lương Thiển Thâm đột nhiên thu nụ cười lại, ngẩng đầu lên liếc xéo mẹ Nghê Uyên châm chọc: “Tăng gia từ lúc nào nói chuyện với bà sao?”

Mẹ Nghê Uyên lập tức im lặng, âm thầm chịu đựng không dám nói thêm nửa chữ nào nữa, hai gò má phớt hồng.

“Thiển Thâm.” Nghê Đạo Viễn rốt cục cũng mở miệng, nhưng mà trong giọng nói không nhận ra được là vui hay buồn, ông ta cũng không nói một từ nào tới hành vi ngạo mạn vừa rồi của Thiển Thâm: “Nhìn thấy con trở lại, ba thật vui mừng.”

Lương Thiển Thâm cười lạnh, từ từ đem tầm mắt nhìn đến trên người người đàn ông trung niên kia: “Tôi nghe có người nói, chỉ cần tôi trở về ông ta sẽ không xuất hiện, sao thế, nói không muốn giữ lời sao, hay là da mặt vốn dĩ đã dày như thế.”

“Thiển Thâm…” Thiển Thâm dùng thái độ như vậy cư xử với cha mình, ngay cả Tăng Vịnh Ngâm đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy khó xem.

Nghê Đạo Viễn đưa tay ngăn lại lời của Tăng Vịnh Ngâm muốn nói, vẫn một bộ dạng khó phân biệt hỉ nộ kia, giọng trầm thấp vẫn không mất vẻ ôn hòa nói: “Ba đến thăm lão phu nhân, một lát sẽ rời đi.” Ông ta lại xoay người, ánh mắt tinh nhuệ như chim ưng bắn thẳng đến trên mặt Tân Tử: “Tôi gọi cậu một tiếng là con rể, là bởi vì tôi chỉ có duy nhất một cô con gái như vậy, chính cậu tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Ba người bọn họ đi rồi, để lại bốn người mặt đối mặt nhìn nhau. Nếu như nói Dịch Nguyệt San là một viên trân châu có giá trị không rẻ, vậy Lương Thiển Thâm chính là một viên kim cương vô giá, khi trân châu gặp phải kim cương, toàn bộ màu sắc đẹp đẽ trong khoảnh khắc biến mất không còn bóng dáng.

Lương Thiển Thâm an nhàn đứng đó không nói lời nào, ánh mắt cũng không còn dừng ở trên người hai người kia, Tăng Vịnh Ngâm nhìn trái lại ngó phải, hắng giọng một cái, nói vài lời hay khuyên bảo Thiển Thâm: “Em gái, năm nào dượng cũng đều đến thăm bà nội, mấy năm nay em không về nhà, không biết tình hình, không nên nói chuyện với dượng như thế.”

Thiển