XtGem Forum catalog
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325411

Bình chọn: 9.5.00/10/541 lượt.

m chán phất phất tay nói: “Không cần căng thẳng như thế, tí nữa chỉ cần ở đằng sau nhảy phụ họa cho tôi là được rồi.”

Qua một lát, ở đằng trước tiếng vỗ tay như sấm dậy, Thiệu Chi Chi thở không ra hơi chạy về, sắc mặt rất khó coi, âm thầm lo lắng nói: “Văn Tiêu vừa biểu diễn xong.”

Mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía cô ấy, cô nuốt nước bọt, nói: “Thật sự rất lợi hại.”

“Đề cao chí khí của người khác, là tiêu diệt uy phong của mình, cậu có biết điều đó không.” Thiển Thâm chống ghế dựa đứng lên, ánh mắt sáng lên phản đối nhìn những người khác nói: “Chúng ta cũng đã tập luyện rất lâu, không có lý nào lại không bằng lớp 11, chỉ cần đưa ra tình độ như bình thường vẫn luyện tập là được rồi, không cần tăng thêm gánh nặng gì cho mình.”

Mọt người đều giật mình không thể tin được, giống như người đang đứng trước mặt không phải Lương Thiển Thâm, nếu là Lương Thiển Thâm làm sao cái miệng chuyên nói những lời làm người khác chán ghét lại có thể nói ra những lời hùng hồn như vậy. Thiển Thâm sắp không chịu đựng nổi ánh mắt soi mói của các cô ấy, may mà người dẫn chương trình trước sân khấu cuối cùng cũng nói đến tên tiết mục của nhóm các cô. Thiển Thâm khẽ xoay xoay mắt cá chân, lầm nhẩm hai tiếng: “Chống chịu”, rồi dẫn đầu nhóm đi ra sân khấu.

Tân Tử ngồi ở trên khán phòng nhìn tấm màn che trên sân khấu từ từ hạ xuống, ngọn đèn dần tối. Người dẫn chương trình vừa mới báo hết tên tiết mục, bên cạnh cậu ta liền có tiếng chiêng trống bùng nổ, các học sinh liền lấy ra đồ nghề đã chuẩn bị sẵn ra sức hoan hô hò hét, không cần đợi đến khi nhìn thấy Lương Thiển Thâm, cả lớp đều cảm thấy vẻ vang hơn hết thảy,tiếng hò hét của bọn họ không kém so với tiếng hô của lớp 11 lúc nãy chút nào. Tuy rằng tiếng tăm của Lương Thiển Thâm chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân vật quan trọng trong trường học, từ lớp mười cho tới lớp mười hai, hình như không ai không biết trong trường có một hoa khôi số một chuyên gây chuyện như cơm bữa. Cho nên, lần này nghe nói cô ấy sẽ đại diện cho lớp 2 biểu diễn liền náo động giống như là lốc xoáy ấn núp ở trong lòng đáy biển, ngay cả cậu ta ở trong hội học sinh cũng đều bị người khác giữ chặt lấy vẻ mặt tò mò cùng chờ mong lén lút hỏi: “Thật sự Lương Thiển Thâm sẽ biểu diễn sao? Không phải cô ấy ngay cả những hoạt động tập thể cũng đều không tham gia hay sao?”

Cậu ta không biết vì sao cô ấy lại đồng ý với mình, có điều, cậu ta thật sự rất vui mừng khi cô ấy đồng ý, loại cảm giác vui mừng này không phải là vì hoàn thành công việc của lớp mà thấy vui mừng, mà là một loại cảm giác khác… Bỗng nhiên cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, Tân Tử quay đầu lại, thấy Trang Thanh Hứa như đang có suy nghĩ gì đó nhìn mình, thấy cậu ta quay đầu lại lại từ từ dời tầm mắt đi.

Tân Tử không kịp ngẫm nghĩ đã bị tiếng hò hét lần sau cao hơn lần trước thu hút lực chú ý lại, màn che màu đỏ trên sân khấu đã hạ xuống, trên sân khấu màu đen chỉ còn lại bối cảnh ngọn đèn mơ hồ hiện ra bảy bóng người màu đen. Âm nhạc vang lên, ánh sáng đèn tụ lại, trong lúc nhất thời toàn hội trường bùng lên từng trận tiếng huýt gió và tiếng hoan hô.

Lương Thiển Thâm như chú bướm vàng chói mắt bay xuyên không trung ra ngoài, tiếng hát trong trẻo, dáng người uyển chuyển, bước nhảy hoa mỹ, bầu không khí trong nháy mắt nóng lên, hơi nóng cuồn cuộn dần dần sôi trào. So với Văn Tiêu thanh nhã nhưng biểu diễn có chút quá mức ôn tồn, Lương Thiển Thâm lại càng có thể làm cho hội trường bùng nổ, cho dù là những người bình thường chán ghét cô ấy cũng không thể không thừa nhận sức hấp dẫn của cô ấy là không thể ngăn cản.

Mạc Thiên ở bên cạnh Tân Tử cảm thán nói: “Quá sức tưởng tượng, Lương Thiển Thâm thật sự rất yêu nghiệt.” (2 anh em nhà chị đều gắn với từ này, hehe )

Điều Tân Tử để ý đến không phải là cái này,lông mày cậu ta càng lúc càng nhăn chặt, không biết có phải tại cậu ta đa nghi hay không, lúc Lương Thiển Thâm đang nhảy giống như có gì đó không đúng, trong lòng cậu ta như là bị cái gì đó níu lấy, chạm vào rất đau.

Tiết mục biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay vẫn tản mát không ngớt, Thiển Thâm thở hổn hển trên sân khấu cúi chào cảm ơn, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh ào ào lướt qua trên trán của cô, quần áo sau lưng cũng ướt đẫm, cô chỉ cảm thấy trên chân đau đớn bỏng rát, sự vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ. Sau khi rút lui ra hậu đài, sáu nữ sinh phía sau cô kích động đang ôm chầm lấy bọn Tuyên Hồng, Thiển Thâm một mình nhón chân lên ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Có phải bị thương hay không?”

Một giọng nói lo lắng xen lẫn lo âu từ trên đỉnh đầu truyền đến, Lương Thiển Thâm đang xoay người xem mắt cá chân kinh hãi, trái tim thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài, sợ rằng lúc nãy chính mình nhảy mệt quá đến mức thiếu ô xi nên nghe nhầm.

Tân Tử ngồi xổm xuống nhìn thấy tay Lương Thiển Thâm đang che ở chỗ mắt cá chân, cô ấy cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là bị đau hay là do nhảy mệt, bộ dạng rất thống khổ.

Tân Tử có chút sốt ruột, muốn kéo tay của Thiển Thâm ra, lại bị cô ấy lập tức né được, cậu ta hơi ngẩn ra, tiếp th