
ân?" Tần Thương Hải nhăn mi lại, đột nhiên cảm thấy cô gái cùng anh chơi đùa cả đêm có giọng nói thật chói tai, hai đầu anh đau đớn.
"Câm miệng, cô quản nhiều việc quá." Anh xoa xoa huyệt Thái Dương.
Người đẹp nhận định Tần Thương Hải "Lại" bắt cá hai tay, hơn nữa lúc này lại tìm người không có điểm gì thu hút, tồi tệ nhất là ngực lại nhỏ hơn cô.
"Hải. . . . . ."
Hải cái gì Hải nha? Tần Thương Hải có điểm chịu không nổi, "Ngươi đi về trước."
"Ngươi đuổi ta đi?" Người đẹp thiếu chút nữa thét chói tai.
"Ta chỉ là bảo ngươi đi về trước, bảo bối." Anh lại trấn an nữ nhân kia một lần.
"Ta là bảo bối của ngươi, nàng kia là cái gì của ngươi?" Người đẹp không quên nhớ lần trước Tần thương hải ở nhà ăn nhân tiện cùng một cô gái khác ngọt ngào, hay nhất là trong một lần party Halloween, anh không biết từ đâu ôm tới một cô "Yêu tinh nữ vương" kêu thân ái !
Lại là bảo bối lại là mật đường lại là thân ái , như vậy lúc này đây là cái gì?
Tình trạng làm nam nhân nhức đầu nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, bất quá Tần Thương Hải thừa nhận, anh đối với tình trạng này sắp chết lặng.
"Cô ấy là. . . Người nhà." Anh vừa nói vừa ôm người đẹp cuống lầu, sau đó dỗ ngọt bên tai người đẹp.
Tình cảnh trước mắt Thẩm Tâm, cũng chỉ khá hơn so với việc Tần Thương Hải làm khó cô trước mặt mọi người một chút, Tần Thương Hải thoải mái ở trước mặt cô trấn an một cô gái lạ, ngay cả con mắt cũng không liếc qua cô. Cô miễn cưỡng lên tinh thần, kéo thân hình mệt mỏi trước cửa đứng lên, cúi thấp đầu, cầu nguyện cho một khắc khó chịu này mau chấm dứt.
Củng không biết Tần Thương Hải dùng phương pháp gì, người đẹp cứ như thế mà được trấn an.
"Tốt, em tin anh lần này, em đi về trước. Hôn em một cái." Người đẹp trong lòng cong môi đỏ mọng.
"Không được. . . . " Tần Thương Hải chột dạ từ chối.
"Vì sao không được? Mấy lần trước anh đều hôn em, em mặc kệ!" Người đẹp bắt đầu làm nũng.
Tần Thương Hải chỉ có thể xấu hổ quay lưng lại, "Anh đưa em xuống lầu trước. . . . . ." Tiếng bước chân giẫm lên thang từ từ biến mất, nước mắt ẩm ướt lại rơi trên cánh tay Thẩm Tâm! Thế này cô mới hiểu được cho dù 3 năm qua đi cô chỉ cố vượt qua mà sống, cũng không phải cô không cần Tần Thương Hải.
Thật ra, cô cũng không muốn Tần Thương Hải tuân thủ lời thề hôn nhân, lại càng không muốn trói buộc anh, bợi vì cô hiểu được ngay từ đầu Tần Thương Hải không muốn cuộc hôn nhân này. Cho nên ba năm nay cô an phận, không thèm nghĩ đến danh phận bản thân, cố hết sức không quấy rầy anh. Anh muốn tự do, cô có thể cho. Xuất thân danh môn làm cho hai người họ không thể tùy ý chống lại hoặc ngưng hẳn.
Nhưng giờ phút này cô mới hiểu được, không phải cô không có nhà, mà là cô chưa từng có một mái ấm, cô khát vọng cuộc hôn nhân này, khát vọng làm vợ Tần Thương Hải, khát vọng sống bên cạnh anh.
Anh lại tình nguyện coi như cô không tồn tại.
---
Nghe thấy tiếng bước chân thì Thẩm Tâm mới hồi phục lại tinh thần, hố hoảng lau nước mắt, trong lòng chua xót không dứt, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Ba năm trước đây khi Tần Thương Hải xoay người rời đi thì cô mới hiểu được chính mình phạm sai lầm gì, nước mắt tượng trưng cho kẻ yếu, nhưng cũng là vũ khí trí mạng, có thể lập tức làm cho đối thủ cô thừa nhận sai lầm và lương tâm dằn vặt nặng nề.
Không cần dùng thấp kém để đổi lấy đồng tình, nói vậy ngay cả chính cô cũng cảm thấy đáng giận.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô kích động xoay người thụt lùi vào cầu thang, đem mặt chật vật lau sạch sẽ.
Tần Thương Hải dừng bước chân ngay sau lưng cô, Thẩm Tâm đối mặt với cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa đêm đen, phản chiếu hình anh phóng khoáng. Tần Thương Hải nuôi tóc dài, để râu, cô bỗng nhiên nhớ trước kia anh tực hiện lời hứa coi cô như em gái nhỏ nhà bên, cũng mong muốn quan hệ hai người mãi mãi là như vậy, ít nhất cô còn có thể làm bộ như không có việc gì, với tạo hình lần đầu cô gặp anh có chút giễu cợt. "Thật xin lỗi." Giọng cô khóc đã khàn khàn vô lực, chỉ có thể cố gắng không có dàng vẻ của nàng dâu thảm hại, giải thích: "Bullen nói có đã gọi điện thoại cho anh, nhưng là em đến chỗ ở của anh, bọn họ nói anh chuyển nhà , cho nên em lại. . . . . ."
"Vào nhà rồi nói sau." Tần Thương Hải đánh gãy lời cô, lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
Nơi này so với nơi tần gia sắp xếp cho anh đến ở nhỏ hơn, cũng cũ hơn, đại thiếu gia vốn sống an nhàn sung sướng, coi như nghĩ thoát khỏi cảnh người nhà kiểm soát, cũng chỉ là một nửa luận điệu, cuộc sống dựa vào nhà chu cấp, chuyển nhà cũng bằng lòng chịu sống tại nơi quá kém này, người bình thường sống trong nhà trọ này còn chịu không nổi.
Anh không nhịn được cười chính mình, tại nơi này điểm quyết tâm còn lại vẫn bị bại bởi Lance.Tiểu tử thúi kia rời nhà trốn đi, đến bây giờ cũng chưa một chút tin tức, trước kia trong nhà vốn là trưởng tôn nên rất nghiêm khắc, anh liền ăn chơi bừa bãi, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, người lớn đã đối anh thất vọng xuyên thấu, nên không ôm kỳ vọng gì.
Kết quả, ba năm này, ngã đi vào Lance sớm đi qua lộ.
Thẩm Tâm đến, giống như đập vỡ