
ng giới chi trả giúp, tức là ám chỉ họ là nhân tình bất chính.
[2'> Bạch si: Là chỉ những người ngu si, đần độn, ngốc nghếch.
Nhã Khả nghe những lời anh nói thì không tài nào nhịn được cười, nói: “Tiểu Bạch Kiểm hình như cũng không phải họ Bạch!”.
“Đúng vậy, họ Tiểu”, Bạch Đào Ninh thuận miệng nói tiếp.
Hai người nhìn nhau, cười phá lên.
Nhờ có câu chuyện hài hước vừa rồi mà bầu không khí trỏ nên thoải mái hơn, Bạch Đào Ninh nói: “Cô đợi chút, tôi lái xe đến”.
Lên xe, Vương Nhã Khả hỏi: “Trong điện thoại anh nói là còn có chuyện khác nữa, chuyện gì vậy?”.
“À, tôi đã hẹn Tổng Thanh tra Tô, người phụ trách hạng mục Hâm Bằng ăn trưa, tôi muốn chúng ta cùng đến nghe xem yêu cầu cụ thể của ông ta như thế nào để cô có thêm một vài hiểu biết”, Bạch Đào Ninh vừa thắt dây an toàn vừa nói.
“Không phải chúng ta đi điều tra thị trường sao?”, Vương Nhã Khả thấy khó hiểu.
“Tất nhiên việc đó cũng phải làm, nhưng đợi dùng bữa trưa xong với Tổng Thanh tra Tô đã, buổi chiều hãy đi điều tra thị trường”, Bạch Đào Ninh khởi động xe, vừa lái xe vừa mỉm cười nói: “Chúng ta không nên làm lỡ dịp này, theo tôi thì sau khi nghe yêu cầu của Tổng Thanh tra Tô xong việc điều tra thị trường càng có hiệu quả hơn, cô thấy có đúng không?”.
Vương Nhã Khả thầm nghĩ: Anh đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi, tôi còn có thể nói được gì đây? Có điều, đối chút bất mãn đó của cô sao có thể biểu lộ ra ngoài mặt, dù gì, anh ta vừa phải làm việc bên Phòng Thị trường lại vừa phải cùng với cô hẹn Tổng Thanh tra Tô của Hâm Bằng ăn trưa, đôi với cô mà nói, đây cũng chẳng phải là việc gì xấu, vả lại còn thể hiện có chút quan tâm, chiếu cố đến cô của anh ta.
Sự việc trước kia giữa Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch, hai bên chẳng phải là ngoài mặt tỏ vẻ hòa hợp êm thấm như không có chuyện gi xảy ra nhưng trong lòng lại kiên trì cố thủ giữ vững trận địa của mình, quyết không nhân nhượng sao?
Thấy cô nhất thời không trả lời, Bạch Đào Ninh quay sang nhìn rồi nói với giọng điệu điềm nhiên: “Có phải cô thấy việc đi gặp khách hàng cùng tôi sẽ khiến Ân Tấn Minh nhà cô hiểu lầm không? Bây giờ là ngoài giờ làm việc, tuy tôi cố gắng muốn hoàn thành tốt hạng mục này nhưng cũng không thể gây ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của vợ chồng cô được, phải thế không? Mọi người đều là bạn bè mà, có gì cô cứ nói thẳng!”.
Vương Nhã Khả thấy không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Đào Ninh, điềm đạm nói: “Giám đốc Bạch, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ để lẫn lộn giữa việc công và việc tư, anh đang nhắc tôi phải công tư phân minh sao?”.
Bạch Đào Ninh sững người trong giây lát, rồi cười “ha ha” nói: “Nhã Khả, cô quá mẫn cảm rồi, tôi không có ý gì khác. Tôi biết là trước nay cô luôn công tư rõ ràng, haizzz, tôi cũng chỉ nghĩ cho quan hệ của cô và Ân Tấn Minh thôi, xem ra là tôi đã lo bò trắng răng rồi”.
Vương Nhã Khả nghe thấy những lời anh ta tự hạ mình như thế thì cảm thấy rất nực cười, thần sắc cũng thư thái hơn, nói: “Anh hẹn Tổng Thanh tra Tô ăn cơm ở đâu? Dù sao đây cũng là việc của Phòng Thị trường các anh, tôi đi hình như có phần không thích hợp cho lắm”.
“Hóa ra là cô lo lắng vấn đề này à? Không sao đâu, Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch chẳng phải là anh em một nhà sao? Tôi không bao giờ ủng hộ mấy chuyện chia bè chia cánh. Mọi người đều phải vì công việc chung, cô yên tâm, không có gì đâu!”
“Anh đúng là người trượng nghĩa, tất cả đều vì đại cục”, Vương Nhã Khả vui vẻ, giọng điêu vừa có vẻ châm biếm lại vừa như tán tụng, thầm nghĩ bộ phận thị trường sao lúc này lại đổi tính nhanh thế?
“Để hoàn thành được hạng mục này, mọi người trong các phòng ban nên có sự gắn kết với nhau, không nên phân biệt phòng này phòng kia, phải đồng tâm hiệp lực, như thế công việc mới hoàn thành một cách dễ dàng hơn”, Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả lộ nét cười trên mặt nên tiếp tục phát dương tinh thần vì nghĩa lớn diệt thân của mình.
Vương Nhã Khả cười cười không đáp lời, Bạch Đào Ninh nhắc đến Ân Tấn Minh khiến tâm trạng của cô trầm xuống. Chuyện của ngày hôm qua bảo cô phải quên đi là điều không thể, nhưng cô thà rằng để nó rơi vào lãng quên.
Đây là những tâm tư vô cùng mâu thuẫn. Kết hôn với Ân Tấn Minh đã ba năm nay, thế mà tính đến hiện tại, tỷ lệ cãi nhau của cô và anh còn nhiều hơn tỷ lệ gặp mặt, biểu đồ đường thẳng đang dần hướng lên trên, họ cãi nhau như cơm bữa. Tại sao càng ngày họ lại càng khó ở chung với nhau đến vậy? Hai vợ chồng thường xuyên bất đồng quan điểm, không thể nào đạt được tiếng nói chung, mỗi lần cãi nhau là lại lôi đối phương ra công kích, tranh cãi đến cùng, chẳng ai chịu thua ai nhưng cả hai đều thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Không phải là họ chưa từng nghĩ cách xoa dịu, không phải là chưa từng nghĩ cách thay đổi, cũng không phải là họ không cố gắng, nhưng đều chẳng có tác dụng gì, rồi lại có một vài thứ không ngờ tới xảy đến, một vài chuyện ngoài dự liệu ùa về, dù có nỗ lực thay đổi đến mấy cũng không cách nào thay đổi được tình trạng đó.
Lại nói về chuyện đêm qua, cô vốn muốn nhân dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới để nói chuyện, chia sẻ thoải mái với anh,