The Soda Pop
Thú Nam Và Tiểu Bạch

Thú Nam Và Tiểu Bạch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325275

Bình chọn: 7.00/10/527 lượt.

biết tâm tư của cô, "Ừ, đúng lúc Bồ Tát rãnh rỗi, dừng lại nghỉ ngơi, em nên kể hết những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình với Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát tha thứ."

Viên Lai Lai lại méo xệch 囧, "Vừa rồi em suy nghĩ cái gì nào?"

Hình Diễn không trả lời cô, vượt qua cô, hừ lạnh một tiếng, "Nói dối với Bồ Tát thì mũi sẽ dài ngoằng ra đấy."

Viên Lai Lai vô thức sờ sờ mũi mình, không phải chứ?

Đứng trước cửa nên khó thể thấy được khung cảnh bên trong, nhưng khi tiến vào rồi cô vẫn rất ngạc nhiên khi bên trong có một khoảng sân rộng, với lại hai người không mua vé mà lại đi thẳng vào trong, trong chùa có mấy chú tiểu đang quét sân, có một chú tiểu khoảng 12 tuổi cười với họ rồi chạy tới nói một câu tiếng Thái, Hình Diễn nói lại cái gì đó, Viên Lai Lai nghe không hiểu, nhưng rất nhanh sau dó cô liền nghe được chú tiểu đó nói: "Thì ra hai vị là khách du lịch từ Trung Quốc tới, chào mừng các vị đến đây tham quan."

Viên Lai Lai ngẩn ra, "Oh, không nghĩ đến việc bây giờ ngay cả thầy chùa cũng quốc tế hóa rồi, ngay cả ngoại ngữ mà cũng hiểu được."

Chú tiểu gãi gãi đầu thẹn thùng, dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh trông thật đáng yêu, "Cha em là người Trung Quốc nên em cũng biết nói một chút tiếng Trung."

"Tụi chị muốn cầu nguyện, Bồ Tát ở đâu?" Viên Lai Lai quay đầu nhìn xung quanh.

"Hai vị muốn ước nguyện về chuyện gì?" Chú tiểu đó vừa dẫn hai người đến sảnh lớn vừa hỏi.

Viên Lai Lai quay đầu lại nhìn Hình Diễn, đôi môi mỏng của Hình Diễn khẽ hé mở, hết sức đẹp mắt, "Việc này nói ra sẽ không linh nghiệm, cứ dẫn tụi anh đi lạy Quan Âm Bồ Tát thôi."

"Đúng đó, để cho anh ấy cầu nguyện với Bồ Tát." Viên Lai Lai thêm vào.

Chú tiểu đưa hai người đến điện thờ Quan Âm, Viên Lai Lai nhìn quanh đông nhìn một chút tây xem một chút, không biết Hình Diễn đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, ấn mạnh lên vai cô, cô không để ý liền ngã xuống tấm đệm, nửa quỳ nhìn Hình Diễn, "Anh làm gì thế?"

"Cầu nguyện." Hình Diễn nhấn mạnh câu nói.

Viên Lai Lai không hiểu, "Anh muốn cầu nguyện sao không tự mình quỳ lạy Bồ Tát, em quỳ thì có thể hiệu nghiệm sao?"

"Ước nguyện của anh cũng chính là ước nguyện của em, em quỳ nhiều một chút tự nhiên Bồ Tát sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta."

. . . . . . Cái gì gọi là ước nguyện của anh chính là ước nguyện của em? Ước nguyện duy nhất của cô là phát tài, chẳng lẽ anh cũng như vậy sao? Không nhận ra anh cũng ngấm ngầm như vậy, nhưng mà anh đã có nhiều tiền như vậy, còn muốn thêm nhiều tiền để làm gì? Nói là nói như vậy, nhưng Viên Lai Lai vì muốn phát tài nên thành tâm thành ý quỳ gối cầu nguyện, nhắm mắt lại chắp tay cầu nguyện, thì thầm: "Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, làm cho con phát tài đi Bồ Tát! Làm cho con phát tài đi Bồ Tát!"

Hai người bên cạnh đều không chịu được mà co rút cả người, Bồ Tát mà chịu khổ chịu cực sao?

Lúc cô đọc được 20 lần chuẩn bị đứng dậy, bất ngờ nhìn thấy Hình Diễn đang nhắm mắt lại chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện ở đó, cô chưa từng thấy vẻ mặt này của anh, sững sờ một lúc, thì ra vì tiền mà tất cả mọi người đều có thể thành kính như vậy ư! Hình Diễn mở mắt liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Viên Lai Lai, ho nhẹ một tiếng, "Em hối cải cùng với Bồ Tát sao rồi?"

Hối cãi? "Em không có làm chuyện gì sai trái à nha."

Ánh mắt Hình Diễn lạnh lùng liếc nhìn cô, nói đều đều: "Vậy sao." Nói xong cũng không hề nhắc lại chuyện ăn năn hối cải đó.

Viên Lai Lai thấy Hình Diễn không chú ý cô nữa liền phấn khởi kéo chú tiểu, "Chỗ của em có gì đặc biệt thế? Vòng Phật bùa hộ mệnh hay là cái gì?"

Cậu bé cười rất tươi, "Chỗ em có một đôi Cổ Ngọc, có ba trăm năm lịch sử, anh chị thật là có duyên, có câu nói nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, hai vị xin mời đi theo em."

Chú tiểu ấy dẫn hai người vào một gian phòng, lấy ra một cái hộp, đưa cho Viên Lai Lai, "Đây là ngọc Phỉ Thúy là vật cất giữ riêng của sư cụ, đã được làm phép, hai vị mang theo nhất định sẽ ước nguyện sẽ thành sự thật."

Viên Lai Lai đưa tượng phật Quan Âm cho Hình Diễn, còn mình thì giữ lấy tượng phật Di Lặc trên lòng bàn tay, thật sự là đồ tốt, toàn thân xanh biếc, không có một chút tạp chất, nhưng mà, ba trăm năm vậy khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?

Trong lòng cô làm một bài toán nhỏ, dù sao tốn bao nhiêu cũng có thể mua được, nhưng mà không có một chút tặng phẩm thì thật sự có lỗi với chính mình quá? "Chỗ em còn bảo bối gì, có thể làm quà tặng người khác thì đem ra cho chị xem để khi về nước có thể tặng cho bạn bè."

"Có Phật châu thủy tinh Liên Hoa, mình có thể giữ làm kỷ niệm hoặc tặng cho người khác cũng được." Nói xong cậu bé làm ảo thuật lấy ra từ trong tay áo một viên phật châu trong suốt.

Viên Lai Lai đoạt lấy, "Chính cái này, chính cái này, cho chị 20 viên!" Oh Tặng phẩm!

Cậu nhóc không tỏ thái độ gì ngoài việc thu xếp cho hai người ngồi lên một bên ghế, "Anh chị ngồi chờ một lát, em sẽ nhờ sư huynh đi lấy."

Kết quả, đã mười phút trôi qua.

"Còn chưa có sao?"

"Nhanh, nhanh lên nào."

Thêm mười phút nữa.

"Phải chờ bao lâu nữa?"

"Nửa tiếng nữa."

. . . . . .

Nửa giờ trôi qua, Viên Lai Lai không còn đủ