
ồng không trả lời chỉ đứng lên, toàn thân đều ẩm ướt, chiếc váy cánh sen bám chặt vào người khiến cô cảm thấy lạnh lạnh, không quay đầu lại nhìn Long Trạch mà đi thẳng về phòng.
Long Trạch ở dưới nước im lặng ngắm nhìn ánh trăng, trái với vẻ điềm tĩnh ấy, trong tim hắn vẫn còn đang đập loạn xạ, đợi tâm tĩnh lại hắn mới quay trở lại phòng.
Để cho an toàn, Tiết Đồng khóa trái cửa phòng lại, bên trong phát ra tiếng máy sấy ‘ rì rì’, Long Trạch đứng ngoài gõ cửa đợi đã lâu nhưng không thấy cô mở cửa, lúc sau hắn mới nghe thấy tiếng Tiết Đồng vọng ra: “ Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Long Trạch bất giác nở nụ cười khổ, cố tình gõ cửa nhưng bên trong vẫn im lặng, xem ra cô không có ý định mở cửa cho hắn, Long Trạch trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng: “ Vậy không phiền em nghỉ ngơi.”
Thấy Long Trạch rời đi, Tiết Đồng mới bình tĩnh lại, tiếp tục cầm máy sấy tóc, trong phòng chỉ còn ánh sáng nhạt của chiếc đèn bàn, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương tim chút nhộn nhạo.
Dựa lưng vào thành giường, Tiết Đồng ngắm nhìn quanh căn phòng một lượt. Dưới ngọn đèn vàng, cô thấy những đốm hoa văn mờ nhạt không rõ ràng hệt như tâm tư của cô bây giờ, vô cùng rối bời.
Thật khó hiểu, rõ ràng cô biết Long Trạch không giống với người bình thường, ban nãy bị hắn cưỡng hôn cô không những không cự tuyệt mà còn trầm mê trong cảm xúc rạo rực ấy. Nói cách khác, cô cũng mong chờ nụ hôn bá đạo của hắn, cô cũng không thấy chán ghét khi cái đuôi mềm ấm của Long Trạch làm loạn trên cơ thể. Rõ ràng cảm xúc của cô đối với Long Trạch đều vượt quá giới hạn, đối với nụ hôn dưới trăng vừa rồi cô không hề cảm thấy chán ghét!
Muốn trách thì trách đêm nay ánh trăng quá đẹp, đầy vẻ hữu tình khiến người ta có chút đam mê loạn trí. Long Trạch vốn không phải là người, đúng hắn không giống cô, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm gì với hắn! Tiết Đồng tự an ủi mình.
Nhưng nếu giữa cô và Long Trạch đều vượt mức vậy thì thứ tình cảm ấy nên gọi là gì? Vật cưng của nhân xà? Hay là món hàng độc chiếm của hắn?
Loạn! Loạn ! Loạn!
Tiết Đồng kéo chăn trùm kín người, tự mình cắt đứt dòng suy nghĩ miên man ấy, nhưng hễ nhắm mắt là khuôn mặt mê hoặc chết người của Long Trạch lại hiện lên rõ rệt, rồi giọng nói của hắn cứ văng vẳng bên tai cô, thử hỏi như vậy làm sao cô có thể tĩnh tâm thôi không suy nghĩ về hắn chứ?
Tự mình dằn vặt một hồi lâu, Tiết Đồng mở tivi và chỉnh âm thanh cỡ lớn nhất, hòng chuyển hướng suy nghĩ sang chỗ khác. Thức cả đêm chỉ để nghe tiếng tivi xua đi tiếng nói rì rầm của Long Trạch không ngừng quấy nhiễu bên tai, sáng hôm sau hai mắt Tiết Đồng hệt gấu trúc!
Tiết Đồng ở trong bếp bận rộn làm điểm tâm sáng, Long Trạch tiến vào ôm cô, thấy tinh thần Tiết Đồng không được tốt, quan tâm hỏi: “ Tối hôm qua ngủ không ngon?.”
“ Gặp ác mộng.” Tiết Đồng lười biếng đáp.
Long Trạch xoa nhẹ lên trán của cô: “ Không cần nghĩ nhiều. Có tôi ở đây, việc gì cũng không phải lo lắng.”
Cô ‘ Uhm’ một tiếng cho có lệ rồi thoát khỏi vòng tay của Long Trạch: “ Cầm thái đi, cháo sắp chín rồi.”
Long Trạch tới tủ lạnh lấy hai củ khoai tây, rửa sạch sau đó tỉ mỉ cắt khoai, mắt hắn cũng không thèm liếc qua đồ ăn trên bàn, nghiêng đầu hỏi cô: “ Lát nữa ra biển sẽ bắt cua mang về, nấu ăn luôn vừa tươi lại vừa ngon. Còn bắt cả tôm hùm nữa, vừa xào vừa hấp, khách sạn ở bên ngoài hay nấu như vậy, ăn rất ngon.”
“ Được.” Tiết Đồng gật đầu đáp lời.
“ Dưới biển có rất nhiều cá, có cả rong biển, tiếc là em không thích xuống nước.”
“ Tôi không muốn ra biển.” Tiết Đồng không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay, xuống dưới nước với Long Trạch rồi lại để hắn tùy ý đùa nghịch trên thân thể cô sao?
Long Trạch nhìn cô: “ Nhìn tinh thần em không tốt, nếu không để tôi tự mình đi bắt, ăn qua điểm tâm rồi lên phòng ngủ.”
Dẫu sao trở về phòng cũng chẳng ngủ được, không bằng theo hắn ra ngoài, Tiết Đồng trả lời: “ Vẫn là đi ra ngoài thì hơn.”
“ Vậy cùng ra biển, em ở trên bờ đợi tôi là được rồi.”
Xe vừa rời khỏi biệt thự không bao xa, trên đường lớn đã gặp chiếc xe khác đang đi tới, dừng xe lại, Long Trạch nhìn người trên xe đang bước xuống là Trang Lăng, quay đầu nhìn Tiết Đồng nhún vai: “ Tôi quên hôm nay phải ra ngoài.”
Cùng lắm thì hôm nay Long Trạch lại không thể bắt tôm cua mang về.
Tiết Đồng lộ vẻ thất vọng: “ Bỏ đi.”
Trăng Lăng đứng ngoài cửa xe, mỉm cười nói: “ Trạch, hôm nay thật sớm.”
Long Trạch liếc hắn một cái, ngón tay vẫn để tay lái: “ Tôi chuẩn bị ra biển.”
“ Bờ biển có thuyền, anh cùng với Tiết tiểu thư có thể ở bờ biển đi dạo sau đó lên thuyền ăn cơm trưa.”
Long Trạch nhíu mày hỏi: “ Mang theo cả Tiết Đồng?.”
“ Lần trước không phải anh từng nói qua sao? Vừa vặn cả hai cùng muốn ra biển.”
Long Trạch có chút suy tư không trả lời.
Tiết Đồng cảm thấy kì lạ, bỗng nhiên nhớ tới lần trước Trang Lăng từng nói sẽ đưa cô tới nơi nào đó để dạy dỗ lại, thoáng có chút sợ hãi, kiên quyết từ chối: “ Tôi không đi, thế nào cũng không muốn đi!”
“ Em không muốn ra ngoài?” Long Trạch hỏi cô.
“ Không đi!” Sắc mặt Tiết Đồng trở nên trắng bệch, nhìn Long Trạch khẩn cầu: “ Trạch, tôi