Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321555

Bình chọn: 7.5.00/10/155 lượt.

iều rồi quay sang vẻ mặt hung dữ của Khuông Huyền Tư, im lặng đánh giá tình huống trước mắt. Sau đó tất cả đồng loạt chĩa nòng súng về phía ông chủ nhà mình.

“Ông chủ! Lễ phép, phải lễ phép nha! Đàn ông sao có thể quát tháo phụ nữ được, như thế là không lễ phép!”, Đinh Điềm Nhi cắn đuôi cá, lên tiếng quở trách đầu tiên.

“Đúng vậy! Tốt xấu gì thì cô Hoa đây cũng vừa cứu mạng anh, anh lại quát người ta như vậy là không tốt.”, Thẩm Thái cũng theo đà lắc đầu, vừa nói vừa nhai thịt.

“Đâu chỉ là không tốt, lấy oán trả ơn sẽ khiến người thần đều phẫn nộ đó, là lang tâm cẩu phế đó. Người như thế đáng bị trời phạt …”, người nào đó cũng nhảy ra phụ họa, tiếc là chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Câm miệng, quay lại ăn cơm của mấy người đi!”, Khuông Huyền Tư quát lại.

“Cơm tất nhiên phải ăn, nhưng ông chủ anh quát …”

“Tôi như thế nào?”, âm cuối cao thêm một bậc, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cả đám người, “Mấy người rảnh lắm hả? Thế thì đừng ăn cơm nữa, tất cả quay về làm việc cho tôi!”

“Cái gì?”, vừa nghe đến từ “làm việc” cả đám liền lui lại ba bước, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Đùa gì vậy! Liên tục tăng ca gần một tháng làm bọn họ mệt sắp chết rồi, sức đâu mà tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp làm việc vĩ đại nữa.

Bây giờ chỉ cần nghĩ tới máy tính là bọn họ liền muốn môn!

Hai mươi người bưng bát cơm, sau một hồi cân nhắc nặng nhẹ vẫn quyết định giữ mạng có vẻ quan trọng hơn. Thế nên sau khi quăng cho Hoa Nội Kiều một ánh mắt áy náy, cả đám người chạy như bay quay vào phòng, tiếp tục ăn cơm.

Thấy hiện trường đã được xử lý xong xuôi, lúc này Khuông Huyền Tư mới dời lực chú ý tới Hoa Nội Kiều.

Anh không kiên nhẫn nhíu mày chờ cô trả lời nhưng một lúc sau, cô vẫn im lặng.

Cô lẳng lặng quan sát anh, đôi môi đỏ mọng luôn cong nhẹ thành nụ cười thanh nhã nhưng sự cố chấp của cô lại khiến người khác phát điên.

“Chết tiệt! Cô kia, cô câm điếc à? Sao không trả lời tôi?”

“Tôi đã nói rồi, trừ khi anh tôn trọng tôi nếu không thì xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện gì với anh cả.”, cô nghiêm túc nói.

“Tôi không tôn trọng cô chỗ nào?”

“Anh gọi tôi là ‘cô kia’.”

“Chỉ có thế thôi?”, mày nhíu càng chặt, đáy mắt anh lóe lên tia sáng, không thể tin được chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà cô tốn mất hai mươi hai giây của anh.

Cô là con gái, anh gọi cô là “cô kia” thì có gì không đúng.

“Bỏ đi! Cô chỉ cần nói cho tôi biết cô có phải trẻ em dưới tuổi lao động hay không là được.”, anh thô lỗ gào thét, miễn cưỡng nuốt hai chữ “cô kia” xuống chỉ vì muốn cô nhanh nhanh đưa ra đáp án.

“Anh Khuông, tôi ĐÃ hai mươi tư tuổi rồi.”, cô cười nói vì anh đã nhượng bộ, nhưng cũng không vừa lòng chuyện anh nghĩ cô là “trẻ em dưới tuổi lao động”.

Để tránh phải nghe thêm những câu làm người ta giận dữ, cô lấy luôn chứng minh thư ra cho anh xem.

Cầm chứng minh thư, anh săm soi từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, nghiêm túc nhìn kỹ từng chữ từng số cứ như sợ có chỗ nào không đúng.

“Ở Đài Bắc? Sao lại chạy đến đây?”

“Bởi vì tôi và chị họ cùng kinh doanh “Dịch vụ phục vụ tận nơi”, danh tiếng cũng không nhỏ, xung quanh đây mọi người đều biết nên chắc anh cũng từng nghe qua rồi đấy.”

“Tôi chưa từng nghe qua.”, cực kỳ không nể mặt người khác.

“Thật sao?”, cô đỏ mặt xấu hổ, “Thật ra nó cách nơi này không xa lắm, ở ngay mấy phố ngoài …”

“Đó không phải trọng tâm.”, anh bỗng trả lại chứng minh thư cho cô. “Trong nhà có những ai?”, anh hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm.

“Người thân của tôi đều ở tại Đài Bắc, ở đây chỉ có tôi và chị họ. Nhưng nửa năm trước chị họ tôi đã kết hôn với Phân cục trưởng Hình nên bây giờ tôi ở một mình.”, Hoa Nội Kiều nhíu mày nói, bắt đầu khó chịu.

Người đàn ông này thật sự nên cải thiện thói quen nói năng ngay đi. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh ta ngắt lời cô ít nhất năm lần rồi đó.

“Phân cục trưởng Hình?”, mắt Khuông Huyền Tư sáng lên, cuối cùng cũng tìm thấy chút hứng thú.

“Nếu Phân cục trưởng Hình là anh rể của cô gái này thì cô ta có thể tin tưởng được, hơn nữa tay nghề nấu ăn của cô ta quả thật không có lời nào để chê.”, anh suy nghĩ kỹ càng rồi đưa ra quyết định, “Một ngày tôi ăn ít nhất năm bữa cơm.”

“Cho nên?”

“Từ giờ trở đi, lúc nào cô cũng phải chú ý điện thoại hoặc di động. Tuyệt đối đừng bao giờ để tôi không tìm được cô.”

Nói cách khác, anh ta đồng ý thuê cô?

Nhất thời Hoa Nội Kiều không biết mình nên vui hay buồn.

Nếu là một tiếng trước, chắc chắn cô sẽ rất vui mừng vì nhận được công việc này. Nhưng sau khi lĩnh giáo sự bá đạo và hung dữ của anh thì cô hơi do dự.

Có điều châm ngôn của cô là “Có cơ hội nhất quyết phải kiếm tiền, đừng chờ tới lúc không có tiền thì ngồi đó than thở”. Để giấc mơ mở quán cà phê nhanh chóng thành hiện thực, cô chấp nhận tất cả khó khăn thử thách!

Quái lạ!

Nhìn quần áo và cả quần lót bừa bãi khắp phòng, Hoa Nội Kiều thấy đây chắc chắn là phòng của đàn ông liền không nói năng gì, lập tức kéo hành lý lui ra tới cửa.

“Anh Khuông, không phải là anh nghĩ sai cái gì đấy chứ? Lúc trước tôi và cô Khuông giao hẹn là tôi ở chỗ của cô ấy.”

“Chính là chỗ này.”, Khuông Huyền Tư quay đầu,


XtGem Forum catalog