
nhập của Tiểu Tiểu, đương nhiên sẽ xảy ra rất nhiều chuyên ngoài dự kiến.
Vì chăm
sóc nhiều người, Tiểu Tiểu nâng cao tinh thần tới hai mươi trượng, đem
bọn họ giấu ở nơi hẻo lánh, sau đó cứ hai người cùng nhau xuất cung. Tuy như vậy rất chậm, nhưng nàng cũng làm rất vui vẻ. Không chỉ riêng là vì báo thù mấy tên công công kia, càng là vì nàng như vậy sẽ cứu được
nhiều đứa trẻ.
Nhớ đến lúc mình nhìn thấy Điểm Điểm ở đây, cái
cảm giác đau như bị ai cắn đến nay vẫn còn cảm nhận được, Điểm Điểm chỉ
là bị nhốt ở đây một lát, thì đã phát sốt mà ngất đi; nếu như Điểm Điểm
thật sự bị mấy tên công công chết tiệt kia tịnh thân thì sao? Nàng sẽ
làm sao? Có huyết tẩy hoàng cung không? Ngẫm nghĩ, nàng cười cười, hình
như thật sự có khả năng này lắm.
Nàng nghĩ đến cha mẹ của đám trẻ này, có lẽ bọn họ cũng là bất đắc dĩ? Đứa trẻ nào mà chẳng phải máu
thịt của cha mẹ, có cha mẹ nào mà không thương con cái của mình? Thả bọn nhỏ, đối với nàng mà nói chỉ là thuận tay làm việc tốt mà thôi, nhưng
đối với đám trẻ này mà nói, lại có thể cho bọn họ hạnh phúc cả đời.
Tiễn xong hai đứa trẻ cuối cùng, Tiểu Tiểu lại trở về phòng tịnh thân, nhìn
mấy công công đang tuyệt vọng kia, nàng cười như ác ma:
“Hôm nay, ta trước bỏ qua cho các ngươi, cũng không chơi với các ngươi nữa. Nhưng ngày mai có thể tránh khỏi hay không, thì phải xem năng lực của các
ngươi!”
Sau khi cẩn thận rút ngân châm trên người bọn chúng thu
lại xong, Tiểu Tiểu nhìn sắc trời bên ngoài, nên trở về rồi, còn hai ba
canh giờ nữa là trời sáng.
Trên đường về lãnh cung, Tiểu Tiểu
thấy một bóng người. Dáng vẻ lảo đảo, vừa nhìn là biết uống rượu say,
nhìn phương hướng hắn đi, hình như là muốn đến lãnh cung.
Loạng
choạng một cái, hắn ngã nhào xuống đất, đợi hồi lâu không thấy đứng dậy. Tiểu Tiểu lén lút đến chỗ hắn, nhìn tỉ mỉ mới biết đây là tên Sóc vương có thù với mình, lúc này, hắn đến lãnh cung làm gì?
Không phải
có điều gì hoài nghi với mình rồi đấy chứ? Bây giờ là muốn đến thăm dò
mình sao? Không được, Điểm Điểm và Hoa Nguyên còn ở trong phòng mình,
không thể để hắn đến đó!
Cũng không đúng nha, uống đến nỗi này,
hắn còn thật muốn đến thăm dò mình chắc? Hắn còn có năng lực hay sao?
Nhưng trừ mục đích này ra, Tiểu Tiểu không biết hắn đến lãnh cung để làm gì? Đừng nói là trăng hôm nay đẹp, hắn muốn đến lãnh cung để ngắm cảnh
đấy nhá?
Tiểu Tiểu nhìn xung quanh một lát, hắn đi một mình, xung quanh không có ai, vừa hay đêm trăng mờ gió cao thuận lợi giết người,
có muốn hạ thủ hay không?
Sóc vương, đừng trách ta độc ác, ai bảo ngươi khắp nơi đối đầu với ta, trong tay rút ra một cây ngân châm, vừa
muốn ra tay, Tiểu Tiểu lại rụt về…
Thật sự phải diệt khẩu hay
sao? Trên lưng hắn cũng có thai ký, hắn có khả năng là cha của Điểm
Điểm, nếu giết hắn rồi ngộ nhỡ hắn thật sự là nam nhân đó, Điểm Điểm sẽ
không hận mình sao?
Cho dù hắn không phải là cha của Điểm Điểm,
nhưng Điểm Điểm là huyết mạch hoàng tộc cũng là sự thật, trên người Điểm Điểm chảy dòng máu của hoàng thất, người này cũng chính là thúc thúc
của Điểm Điểm, hình như cũng không thể giết hắn nha…
“Sóc vương, Sóc vương…”
Nơi xa, Tiểu Tiểu thấy đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng hình như là tiếng
gọi của công công, bọn ho đến tìm hắn à? Bỏ đi, trước giữ lại một mạng
của hắn, dù sao thì hắn cũng không thật sự muốn hại mình, đợi sau này
hẵng nói.
“Ta lại không say, kêu gì mà kêu!” Người nằm dưới đất
nghe tiếng kêu nhức óc, bực bội chửi rủa một tiếng, Tiểu Tiểu quay đầu
nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía lãnh cung.
Người đi rồi,
người trên đất vốn đang say lại ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn về hướng
giai nhân vừa biến mất, dùng sức lắc đầu: nhất định là nhầm, sao nàng ấy có thể ở trong cung được chứ.
“Vương gia, cuối cùng cũng tìm
được người, sao người lại ở đây?” đèn lồng đến gần, Hỷ công công nhìn
người nằm trên mặt đất, vội vã cùng mấy công công khác đi đến, dìu Sóc
vương dưới đất lên, dần dần đi về phía trong cung…
Sau khi đám người đó đi xa, Tiểu Tiểu từ trong bóng tối đi ra, hắn thật sự say sao? Cái ngẩng đầu lúc nãy là cố ý hay vô tình…
Ban ngày, mình là Tiêu Kiếm, Tiểu Tiểu cảm thấy Hoàng thượng không có gì,
lại rất gần gũi, nhưng tên Sóc vương này, hình như còn khôn khéo hơn cả
Hoàng thượng và Lân vương? So với Hoàng thượng, hắn còn khó đối phó hơn, sau này gặp hắn nhất định phải cẩn thận
*
Ngủ một giấc
ngon lành, lúc tỉnh dậy sớm đã chẳng thấy hình bóng Điểm Điểm, Tiểu Tiểu cười tên nhóc này, hôm nay không biết lại đi gây chuyện ở đâu rồi.
Hôm qua, chẳng qua là ngủ nhiều hơn chút, nó đã chạy đi trêu chọc Hoàng
thượng, hạ độc chúng phỉ tử, suýt nữa đắc tội cả hậu cung. Hôm nay,
không biết lại gây chuyện gì nữa đây? Nhưng quậy cũng tốt, trong cung
quá buồn chán, xem như là thêm chút sắc màu cho cuộc sống của họ đi, ha
ha.
Bò dậy, dưới giường cũng không có hình bóng của Hắc Tử, Hắc
Tử cũng ra ngoài sao? Lắc lắc đầu, đi đến trước bàn trang điểm, có một
tờ giấy nằm đó, mạn bất kinh tâm (3) cầm lên xem, Tiểu Tiểu trợn to mắt
—— Đi rồi? Nhân lúc mình n