
i sao? Bổn
vương chưa hề động tới nàng ta, đứa con trong bụng của nàng ta, ta cũng
không biết là của ai. Vu Hoa, xem trọng phần giao tình tốt đẹp trước đây của chúng ta, ta mới khách khí với ngươi như vậy, bằng không…ngươi đi
đi!”
“Vương gia, Thủy Thủy là muội muội của ta, Vu Hoa cầu xin người hãy cứu muội ấy đi!”
Lân vương không ngờ, Vu Hoa lại đột nhiên quỳ xuống, giờ đây người trên phố rất đông, thấy Vu Hoa quỳ xuống, rất nhiều người tò mò kéo tới, Lân
vương bực bội nhìn y, y làm vậy chẳng phải muốn ép mình hay sao? “Vu
Hoa, đứng dậy!”
Lân vương rất tức giận! Đều nói dưới gối nam nhi
có hoàng kim, sao y có thể tùy tùy tiện tiện mà quỳ trước người khác vậy chứ? Nếu là bình thường, quỳ trước mình là hành lễ, bộ dạng bây giờ,
coi là cái gì đây?
“Vương gia, cầu xin người, qua đó nhìn muội ấy một cái đi!”
Vu Hoa đau lòng cúi đầu, người xung quanh đã xúm xít tới đây, xì xào nghị
luận chuyện trước mắt. Xem ra, mục đích của Vu Hoa coi như đã đạt được
rồi, Lân vương là vương gia tôn quý, đương nhiên không thể ở đây gây
tiếng xấu được.
“Đi!” Giọng lạnh băng, không có tia độ ấm nào,
Lân vương toàn thân trên dưới rõ ràng đều tản ra nộ khí. Có thể tưởng
tượng được, một lát đến tướng phủ sẽ nổi bão ra sao nữa, nhưng mà, Vu
Hoa bây giờ cái gì cũng không thèm để ý nữa, có lẽ chỉ có Vương gia tới, mới có thể đổi về một chút xíu ý chí muốn sống của Thủy Thủy.
Vì chuyện của Thủy Thủy, cả tướng phủ đều trở nên u ám, ngay đến người
trước giờ luôn lạc quan hăng hái như Vu thừa tướng, giờ đây cũng chán
chường ngồi trên ghế ở ngoài sảnh, cùng phu nhân hai mắt nhìn nhau mà
thở dài. Quản gia cùng Vu Hoa ra ngoài đi mời đại phu, cuối cùng kéo đại phu đi nhanh tới đây, hai người đang ngồi đều khẩn trương đứng dậy,
theo đại phu đi vào tẩm thất. Mà mấy nha hoàn ma ma vây ở trước giường
bên trong phòng cũng đều lui sang bên, nhìn đại phu đi đến đầu giường,
giúp người trên giường chẩn mạch.
Thời gian trôi qua thật nhanh,
ngắn ngủi mười ngày nay, Thủy Thủy sớm đã gầy đến không thành hình người nữa rồi, mặc cho phu thê thừa tướng có hỏi thế nào, nàng ta cũng chẳng
mở miệng nói lấy một câu, bình thường ăn cơm còn ít đến đáng thương,
cuối cùng bệnh nằm liệt giường, mang theo đứa bé không được thừa nhận
kia, nàng ta không còn một ý chí muốn sống tiếp nữa.
“Sao rồi? Đại phu, bệnh của tiểu nữ…”
Khẩn trương đi theo phia sau đại phu, mặt thừa tướng đầy vẻ sốt ruột. Thật
ra, con của ông vốn chẳng nhiều, tổng cộng chỉ có một trai hai gái mà
thôi. Nay con gái lớn bỏ nhà mà đi, đã lâu vậy rồi, một chút tin tức vẫn không có; con trai lại không định thành thân, tính tình cũng đơn giản,
thường làm cho mình tức giận; duy nhất con gái nhỏ cũng xem như là nghe
lời, hiếu thuận, mà nay lại…
Bất tri bất giác, nó lại tư thông với người ta, thậm chí ngay cả con cũng…
Xảy ra chuyện, ông lại là người cuối cùng được biết. Con gái không nói gì
hết, mà Vu Hoa nói đứa bé là con của Lân vương, nhưng tình hình cụ thể
thì ông cũng không biết, chỉ biết chuyện này hình như có liên quan đến
cái cô Tiểu Tiểu kia…
“Thừa tướng, bệnh mà lệnh tiểu thư mắc phải là tâm bệnh, lão phu kê một phương thuốc, chỉ cần tiểu thư uống thuốc
thì…” Đại phu thở dài.
“Nhưng mà đại phu, bây giờ nó không ăn gì được hết, ngay đến nước cũng không chịu uống…” Thừa tướng phu nhân khóc lóc nói.
“Thế…lão phu cũng lực bất tòng tâm….”
Xoay người, đeo hòm thuốc lên, đại phu chuẩn bị rời đi.
“Đại phu, cầu xin ông, hãy cứu Thủy Thủy đi! Đại phu, nó còn trẻ, nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi, xin hãy cứu nó với…”
Bất chấp nam nữ khác biệt, thừa tướng phu nhân kéo lấy đại phu, cản đường đi của đại phu.
“Phu nhân, không phải lão phu không muốn cứu tiểu thư, mấu chốt là tiểu thư
ăn không vô cái gì hết, nàng ấy không có ý muốn sống tiếp, bà bảo lão
phu phải cứu nàng ấy ra sao đây?” Khó xử liếc nhìn người trên giường một cái, đại phu bỏ hòm thuốc xuống, than thở nói:
“Như vậy đi, lão
phu kê một phương thuốc, chỉ cần các người có thể khiến tiểu thư uống,
thì sức khỏe cô nương ấy sẽ không sao nữa!”
Phu thê thừa tướng
hai mắt nhìn nhau, trong lòng u ám. Nếu như Thủy Thủy có thể uống thuốc, thì làm sao có thể dẫn đến tình trạng này chứ?
Tiễn đại phu đi, phu nhân khóc lóc:
“Lão gia, ông mau nghĩ cách đi, cứu lấy Thủy Thủy của chúng ta đi!”
“Phu nhân, bà cũng không phải không biết, Lân vương là hoàng thân quốc
thích, là đệ đệ mà Hoàng thượng thương yêu nhất, ta có cách gì được
chứ?”
Thừa tướng khổ não nói.
“Chi bằng, ông tìm Hoàng
thượng ban hôn…hoặc là thiếp đi cầu xin Lân vương?” Lau đi nước mắt trên mặt, thừa tướng phu nhân tiếp tục khóc.
“Bây giờ ta dám nói như thế sao? Hoàng thượng đối với ta, đã sớm không giống lúc trước….”
“Cha, cha xem con dẫn ai đến này?”
Lời của thừa tướng mới được khúc đầu, thì Vu Hoa đã chạy vào, phu thê thừa
tướng kinh ngạc nhìn y. Không ngờ, người mà y dẫn đến lại chính là Lân
vương mà ban nãy họ nghị luận.
“Lân vương gia, người đến rồi…” Thừa tướng mừng rỡ hỏi han.
“Lân vương gia, cứu lấy Thủy Thủy với, bây giờ nó khô