XtGem Forum catalog
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325365

Bình chọn: 10.00/10/536 lượt.

có gặp được Thiệu Chẩn cũng không

thể để cho người khác biết, hắn chính là đào phạm.

Suy nghĩ bay

xa, Ninh Nhi cảm giác lòng mình giống như muốn bay lên bầu trời, rồi lại bay cao hơn chút nữa, để tìm xem người đó đang ở đâu.

Chẩn lang. . . . . . Nàng dựa vách xe, lấy áo khoác cũ trong bọc quần áo ôm vào lòng.

***

Tiết Đình thấy Ninh Nhi một đường trầm mặc, tự suy xét xem có phải những lời kia mình nói ra quá nặng hay không.

Nhưng nghĩ lại hắn tự cảm thấy mình nói ra rất vừa phải rất thích hợp.

Những lời đó đều là lời nói thật.

Không tính đến là tình địch hay không tình địch, dù là người lạ tới hỏi hắn, hắn cũng sẽ nói như vậy.

Tiết Đình gãi gãi đầu.

Bùi Vinh từng nói với hắn, đối với nữ nhân, nhất định phải nói những chuyện mà họ thích nghe, nếu cái gì cũng nói thẳng thì chính là tìm chết.

Tiết Đình không khỏi quay đầu lại nhìn xe ngựa của Ninh Nhi một cái, trong lòng có chút buồn bực.

Nữ nhân, thật khó đối phó như vậy sao?

***

Nắng gắt, bên bờ sông Mã có một khoảng đất mọc lên rất nhiều nấm mồ. Cỏ dại

không tính là tươi tốt, một khóm rừng Bạch Dương nhỏ, thân cành màu

trắng xám, nghiêng theo chiều gió.

Gió thổi mạnh, thỉnh thoảng có con chim ưng bay lượn trên bầu trời, in một cái bóng đen nho nhỏ trên mặt đất.

Một con ngựa từ phía xa chạy như bay tới, bụi vàng bốc lên thành một đám mông lung.

Thiệu Chẩn trông thấy khóm rừng Bạch Dương thì chạy đến gần rồi dừng ngựa, buộc dây cương lên một thân cây.

Gió không ngừng thổi, cỏ dại uốn rạp xuống. Trong nghĩa địa không có một tấm bia mộ, chỉ có các nấm mồ vô danh mà trầm mặc.

Thiệu Chẩn mang tới một túi rượu, còn có một cái ly nhỏ. Hắn đổ rượu vào ly, ở trước mỗi ngôi mộ đổ xuống một ly.

Hắn nhìn phần mộ cô tịch, ánh mắt thật trầm mặc giống như cảnh trí xung quanh.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên tới đây nhưng trong lòng Thiệu Chẩn vẫn có một cỗ cảm giác khó tả.

Hắn và phụ thân bây giờ đều đang ở đây nhưng thân phận lại khác xa.

Một là tráng sĩ, một là đào phạm.

Hắn không khỏi tự giễu nghĩ, nếu như phụ thân ở trên trời có linh thiêng hẳn sẽ tức giận đến mức sống lại.

". . . . . . Ngươi sẽ đến." Hắn nhớ ánh mắt ý vị thâm trường của Bùi Hành Kiệm sau khi mình cự tuyệt ông.

Thiệu Chẩn hít sâu một hơi, để túi rượu cùng ly rượu xuống, đứng ở trước một

ngôi mộ hành đại lễ, sau đó quay lại cởi dây cương ngựa chạy đi.

***

Tiết Đình là quan, buổi tối, khi đoàn người vào thành nghỉ trọ thì đến ở trong dịch quán của quan phủ.

Nơi này không giống với khách điếm trong dân gian, những người ở đây đều là quan lại và binh lính. Tiết Đình trẻ tuổi lại mang theo một cô gái đeo

mạc cách thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ.

Tiết Đình vẻ mặt ung dung đưa văn thư ra. Dịch Lại người hầu sắp xếp cho bọn họ.

"Chúng ta tới Tần Châu chờ một ngày, điệp văn của muội sẽ có khoái mã từ

Trường An đưa tới, sau đó sẽ tiếp tục lên đường." Dùng cơm xong, Tiết

Đình lấy ra một tấm bản đồ chỉ cho Ninh Nhi, "Đi qua Lan Châu, Lương

châu, Cam Châu, Túc Châu là đến Sa châu. Ta sẽ dẫn muội đi xem Thiên

Phật động, sau đó sẽ tiến ra Ngọc Môn quan." Ngón tay của hắn tại vẽ ra

đường đi trên bản đồ, "Đi về phía tây đến Quy Tư."

Ninh Nhi nhìn

chằm chằm vào bản đồ, tầm mắt dừng lại ở phía Tây Bắc rơi trên hai chữ

"Đình Châu". Đình Châu tiếp giáp với Sa châu nhưng không nằm trên con

đường mà nàng đi, trên bản đồ cách xa hơn một tấc, nó cô độc chiếm cứ

một góc, giống như hai con mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Ninh Nhi nhìn, trong lòng không khỏi mơ hồ chấn động.

Tiết Đình thấy nàng như có điều suy nghĩ, ôn nhu nói: "Muội có gì không hiểu cứ hỏi ta."

Ninh Nhi nhìn hắn một chốc mới nói: "Cậu. . . . . . Cậu có biết Chẩn lang ở Tây Vực không?"

Tiết Đình lắc đầu: "Không biết."

Ninh Nhi kinh ngạc, không ngờ Tiết Đình lại giấu cậu chuyện này.

Tiết Đình thấy nàng cảm kích nhìn mình, cười cười bất đắc dĩ nói: "Biểu huynh ta đây không phải lúc nào cũng là kẻ ác ."

Ninh Nhi suy nghĩ một chút, lấy dũng khí nói: "Cậu không biết Chẩn lang ở

Tây Vực, cho nên ông mới chịu để cho muội đi. Nhưng biểu huynh?" Nàng

liếc Tiết Đình một cái, "Huynh biết chàng đang ở Tây Vực, cũng biết muội cuối cùng sẽ không nhịn được mà chạy trốn, vì sao còn mang muội đi Tây

Vực?"

Tiết Đình chăm chú nhìn nàng, âm thanh thấp mà chậm: "Ta

nói rồi, ta thích muội." Dừng một chút, hắn lại nói, "Phụ thân ta cũng

cảm thấy để muội làm con dâu không tệ, khi đọc được tin nhắn muội lưu

lại, ông đã rất hối hận."

Ninh Nhi cắn môi: "Mà muội đã nói rồi, muội không quên được chàng, chỉ sợ sẽ phụ ý nguyện của cậu."

"Lời này muội nói quá sớm." hai mắt Tiết Đình tựa như hai ngọn đèn sáng

ngời, "Không phải là muội không muốn gả đi, mà bởi vì muội chưa từng cân nhắc tới người khác. Cho ta một cơ hội. Từ nơi này đi An Tây, so với từ Kiếm Nam đến Trường An còn xa hơn rất nhiều, rồi muội xem ta sẽ làm tốt hơn Thiệu Chẩn."

Ninh Nhi thẹn thùng.

"Cơ hội?" Nàng ngập ngừng, "Cho thế nào. . . . . ."

"Thế nào à?" Tiết Đình cười, suy nghĩ một chút đánh liều nói: "Tỷ như, muội

có thể bắt đầu từ cách xưng hô với ta. Về s