
ng nói: "Mẫu thân ta từng nói, chuyện kia. . . . . . Ừ, nam tử không nên tới."
"Hả?" Thiệu Chẩn nhìn nhìn nàng, cười một tiếng, vỗ vỗ cây đao bên hông, "Đao của ta ở đây, sát khí rất nặng, cái gì yêu tà dơ bẩn cũng không sợ."
Ninh nhi suy nghĩ một chút, không phản bác.
Thật ra thì trong lòng, nàng cũng hi vọng Thiệu Chẩn tới đây, bởi vì mới vừa rồi lúc thấy Thiệu Chẩn đi vào, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Thiệu Chẩn hỏi: "Còn đau bụng không?"
Ninh nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhớ tới lời nói của phụ nhân, bưng bát canh lên, dùng thìa múc múc, nói: "Uống một chút đi."
Ninh nhi thấy hắn muốn bón cho mình, đỏ mặt. Động tác này quá thân mật, nàng cảm thấy rất ngại ngùng.
"Không cần ngươi bón, ta tự mình ăn." Nàng nhỏ giọng nói.
Hết chương 15 "Ngươi không phải đang đau bụng sao?" Thiệu Chẩn hỏi.
"Không sao." Ninh nhi ngồi dậy, nói: " cũng không phải tuyệt chứng gì."
Thiệu Chẩn thấy nàng kiên trì, cũng không nhiều lời, buông bát xuống, lấy cái đệm đặt ở phía sau nàng.
Canh còn nóng, Thiệu Chẩn đặt một cái bàn nhỏ lên giường, Ninh nhi múc một muỗng canh, nhẹ nhàng thổi. Dưới ánh đèn, lông mi của nàng thật dài, in bóng xuống má rất dịu dàng, lại có chút rung rung, Thiệu Chẩn cảm thấy như có gì đó chạm đến tim rồi.
Ninh nhi cúi đầu uống canh, đột nhiên cảm thấy Thiệu Chẩn quá mức an tĩnh, giương mắt nhìn hắn.
Ánh mắt chạm nhau, Thiệu Chẩn mỉm cười, thường ngày gương mặt hắn nhìn có chút sắc bén, lúc này lại có vẻ hết sức ôn hòa.
Ninh nhi cũng hơi mím môi, tiếp tục cúi đầu ăn canh. Không biết có phải do canh quá nóng hay không, nàng cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, mặt có chút nóng.
"Ngày mai có muốn nghỉ không?" Thiệu Chẩn hỏi, "Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, chúng ta nghỉ ở đây hai ngày."
Ninh nhi thẹn thùng, vội vàng lắc đầu: "Không cần, ta mỗi lần đều ngày đầu tiên đau bụng, ngày thứ hai là ổn rồi."
Thiệu Chẩn cau mày: "Mỗi lần? Ngươi mỗi tháng đều đau bụng một ngày?"
Ninh nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn chậc lưỡi.
Hắn ghét nhất đau bụng, mỗi tháng đau một ngày, một năm mười hai ngày, mười năm 120 ngày, năm mươi năm. . . . . . Thế thì khác gì mắc phải tuyệt chứng đâu.
"Ngươi có đói không? Muốn ăn cái gì không? Ta thấy thức ăn ở đây không tệ, có thịt dê, thịt gà, còn có cháo đậu nữa." Hắn có chút khẩn trương hỏi, chỉ sợ sơ xuất để Ninh nhi bị đói.
Ninh nhi mỉm cười: "Ta lúc nãy ăn rất nhiều, đã no rồi."
"Ăn chút nữa thôi." Thiệu Chẩn cau mày nói.
Ninh nhi uống xong canh, cười khổ nói: "Ta thật sự không ăn nổi nữa. . . . . ."
Thiệu Chẩn không còn cách nào đành chịu, chợt nghĩ đến y phục, lấy tới đưa cho Ninh nhi: "Đây là Vân Khanh chọn cho ngươi." Một chốc lại bổ sung, "Ta trả tiền."
Ninh nhi nhìn thấy quần áo mới, mắt sáng lên.
Nàng cầm lấy xem,thấy đều là lụa tốt, rất đẹp, vui thích không muốn buông tay.
"Hẳn là rất đắt đi. . . . . ." Nàng ngượng ngùng nhìn về phía Thiệu Chẩn, nàng biết, hắn hiện giờ trong tay không có nhiều tiền.
Đắt chết rồi. Thiệu Chẩn nghĩ thầm, nhưng nhìn Ninh nhi, lại cười cười, "Không đắt lắm, ngươi thích là tốt rồi."
Ninh nhi nhìn hắn, không nói gì nữa.
"Có gì sao?" Thiệu Chẩn nhìn vào mắt nàng, cảm thấy hơi khác thường, tâm khẽ giật giật.
"Chẩn lang. . . . . ." Ninh nhi nhẹ giọng nói, "Đưa ta đến Thương châu rồi ngươi sẽ đi đâu? Đi tìm Ngũ Công tử đó sao?"
Thiệu Chẩn gật đầu: "Ừ, ta muốn lấy vàng của ta về."
"Sau đó thì sao?" Ninh nhi hỏi.
"Đi Trường An, nhà Tào Mậu muốn mang hàng đi Tây Vực, nhờ ta hộ tống."
"Vậy. . . . . . Từ Tây Vực trở lại thì sao?"
Thiệu Chẩn cười cười: "Còn chưa nghĩ tới."
Ngươi đi Thương châu được chứ? Ninh nhi trong lòng thầm nói, nhưng không nói ra miệng.
"Ta cũng có thể sẽ về Thành Đô." Thiệu Chẩn nói.
"Thành Đô?" mắt Ninh nhi sáng lên.
"Ừ." Thiệu Chẩn nói: " Thành Đô phong cảnh nên thơ, mộ tổ phụ cũng ở đó. Ta trở về Thành Đô, mua lại nhà cũ, thêm một ít đất đai. Nếu như cảm thấy ổn sẽ ở lại đó, cưới vợ thành gia." Dứt lời, hắn nháy mắt mấy cái, "Đến lúc đó, ta nếu mập bụng to phề phệ, mang theo một đám tiểu nhi đi Thương châu thăm ngươi, ngươi chớ nói không nhận ra ta."
Ninh nhi giật mình, một hồi lâu, cười lên: "Thật thế sao." Nàng cười đến rực rỡ nhưng trong lòng lại cảm thấy đắng chát một hồi. Bọn họ cuối cùng sẽ tách ra, Thiệu Chẩn tương lai sẽ cùng người khác thành gia, còn mang một đám tiểu nhi đi thăm nàng. . . . . .
Thiệu Chẩn cũng cười, tiếng cười thật thấp.
Ninh nhi tìm được cậu, bọn họ chính là người của hai thế giới rồi.
Như vậy mai sau bọn họ mỗi người sẽ đi một đường riêng?
***
Ông trời coi như tốt bụng, ngày hôm sau không có mưa, nhưng đường đi lầy lội, việc đi lại bị chậm trễ một chút.
Tám trăm dặm cũng không coi là quá dài.
Dọc theo đường đi, Thiệu Chẩn cùng Tiêu Vân Khanh Y vẫn như cũ pha trò cãi vã, Ninh nhi ở trong xe chơi với Đại Mạo.
Thiệu Chẩn càng thêm cẩn thận chăm sóc Ninh nhi, nhưng hai người đều biết, cuộc sống như thế này sẽ không kéo dài nữa.
Đi qua Dương Châu rồi Kim Châu mất hai ngày, thành Thương châu đã ở ngay trước mặt.
Ninh