
ng đến đoạn sau, nàng tỉnh táo lại, trừng mắt: "Ngươi lại lừa ta?"
Thiệu Chẩn cười nghiêng ngả: "Ai lừa ngươi." Nói xong, hắn lại gần, một bộ nhịn cười đến nghẹn nhìn nàng, "Ngươi thật có nói mớ?"
Ninh nhi lần này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dở khóc dở cười, dậm chân: "Thiệu Chẩn!"
***
Hai người lại trở về bộ dáng trước kia. Thiệu Chẩn lại là Thiệu Chẩn thích nói thích cười, thỉnh thoảng đùa bỡn; Ninh nhi cũng không nhắc lại chuyện hôm qua, trên đường, nàng ngồi trước xe cùng Thiệu Chẩn, hắn cũng không ngăn cản nữa.
Hai người một đường ngắm nhìn phong cảnh, ở trên đường nghỉ ngơi hai lần, qua buổi trưa, tường thành Trường An đã ở trong tầm mắt.
Ninh nhi vươn cổ ngắm nhìn, như muốn đứng hẳn lên trên xe ngựa.
Thiệu Chẩn cười nói: "Bây giờ có thể nhìn được cái gì? Chờ một lúc nữa đến trước cửa thành, không cần vươn cũng nhìn thấy rõ."
Ninh nhi đáp một tiếng, vẫn cảm thấy hồi hộp.
"Thật to lớn!" Nàng thở dài nói, "So Thành Đô còn lớn hơn!"
"Đây chính là Trường An." Thiệu Chẩn cười cười, dứt lời, hạ thấp giọng, "Khi vào thành chắc chắn sẽ bị kiểm tra, nếu không hỏi ngươi, ngươi không được trả lời, nếu bị hỏi, ngươi cứ trả lời giống như trong Điệp văn, nhớ chưa?."
Ninh nhi nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù đã sớm trông thấy tường thành Trường An, Ninh nhi lại cảm thấy đi rất lâu mới đến dưới chân thành.
Cổng thành rất lớn, ngửa đầu nhìn lên, sừng sững như núi. Có năm cổng tò vò để đi lại, mỗi cái có thể cho hai ba chiếc xe ngựa cùng qua, rất tấp nập.
Mặc dù lúc trước cũng đã qua mấy lần kiểm tra rồi, nhưng lúc thấy một vị có bộ dạng chỉ huy đi tới, Ninh nhi vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đó là một người tương đối trẻ tuổi, y phục trên người không giống những người khác, mặc cẩm bào mang ngân giáp, khí vũ hiên ngang.
Vị tướng quân xem điệp văn hỏi vài câu, Thiệu Chẩn vẫn trấn định, trả lời trôi chảy. Không bao lâu, đại khái không nhìn ra sơ hở gì, vị chỉ huy trả lại Điệp văn cho Thiệu Chẩn. Đang muốn phất tay cho đi, bất chợt, tầm mắt của hắn xuyên thấu qua màn xe bằng lụa mỏng, thấy Ninh nhi ở trong xe.
Ninh nhi hoảng sợ một chút.
Đang lo lắng hắn muốn làm khó, người đó lại khẽ mỉm cười, tránh ra.
Ninh nhi ngồi trong xe, nghe tiếng bánh xe lăn trên đường, cho đến khi xe rời xa cổng thành, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Vị kia thật là. . . . . . Nàng oán trách trong lòng, không có việc gì thì nhìn chằm chằm người ta làm cái gì. . . . . .
Cũng không để nàng suy nghĩ lung tung bao lâu, phong cảnh thành Trường An hút lấy ánh mắt nàng.
Đường cái rộng rãi, xa tít tắp về phía trước. Hai bên đường là hai hàng cây lớn giống như vệ sĩ đứng canh, phía trong những hàng cây là nhiều loại mái nhà cong cong, có đài các, có mộc mạc, thỉnh thoảng còn có những tháp chùa thật cao đứng nghiêm giữa những hàng mái hiên uốn lượn. Càng đáng chú ý hơn là những người trên đường. Tuy nàng sống ở Thành Đô rất lâu, rồi lại đi qua Lương Châu, Thương châu, nhưng tính số người đến người đi ở đây so với những nơi ấy, Trường An phồn hoa hơn không chỉ vài lần.
Trên đường xe ngựa nối liền không dứt, đường phố rộng rãi như vậy, lại hoàn toàn không cảm thấy dư thừa; có người buôn bán nhỏ, cũng có quan lại quý nhân, còn có những người trông rất lạ lùng, mặc y phục người hầu, tóc xoăn xoăn, ngắn ngủn, da đen kịt.
"Những người kia là Côn Lôn Nô." Thiệu Chẩn nói, "Nếu so với Lĩnh Nam hay Chân Lạp, nơi đó còn xa hơn."
Ninh nhi rất hiếu kỳ: "Bọn họ sao lại đen như vậy?"
Thiệu Chẩn sờ sờ cằm: "Nghe nói nơi đó gần biển, bọn họ mỗi ngày phơi nắng, liền biến thành bộ dạng như vậy."
Ninh nhi như có điều suy nghĩ gật đầu, một lúc sau, nàng lại kinh ngạc chỉ về cách đó không xa: "Chẩn lang, những người đó cũng là thương nhân người Hồ à?"
Thiệu Chẩn nhìn một đội thương lữ đi qua, gật đầu.
"Cái mũ trên đầu bọn họ, ha ha, thật là nhọn hoắt!" Ninh nhi cười lên.
"Người Ba Tư." Thiệu Chẩn nói: " Ba Tư so với An Tây còn xa hơn."
"Ah? Đại Mạo!" Mấy con ngựa chạy qua, Ninh nhi lại kêu lên.
Thiệu Chẩn nhìn sang, đó là mấy con em nhà quý tộc được phép ra khỏi thành đi săn, trên lưng ngựa có con báo xa-li.
"Hiện tại đã biết Vân Khanh là học theo ai rồi chứ?" Hắn lười biếng cười, "Lần tới gặp hắn mang báo xa-li ra ngoài, ngươi nói con em quý tộc Trường An thích vẽ một đống phấn trên mặt, hắn bảo đảm cũng sẽ vẽ phấn."
Ninh nhi cười rộ lên.
Thiệu Chẩn đi đường không nghỉ, đánh xe hồi lâu, cuối cùng, dừng lại trước một cổng lớn.
Ninh nhi ngửa đầu xem một chút, thấy trên cổng treo tấm bảng viết hai chữ "Sùng nhân".
Thiệu Chẩn hướng nàng cười: "Nơi này là khách điếm tốt nhất Trường An, hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn thịt dê!"
***
Bùi Vinh từ cửa thành trở về, mới qua một chỗ ngoặt, chợt thấy phía trước một con ngựa chạy tới.
Hắn nhanh mắt nhanh miệng, kêu một tiếng: "Nguyên Quân!"
Tiết Đình ghìm ngựa, quay đầu lại, cười cười: "Văn Kính."
Bùi Vinh đi lên phía trước: "Ngươi về khi nào?"
"Hôm qua."
Bùi Vinh cười, mắt lộ ra hung quang: "Đã lâu như vậy không gặp ngươi, còn tưởng rằng ngươi bị vây ở trong khuê phòng của vị nương tử kia. Hôm nay mới gặp đư