Polaroid
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 8.00/10/568 lượt.

không khỏi buồn bã.

Chẩn lang. . . . . . Chàng vẫn khỏe chứ? Khi nào mới có thể gặp lại chàng đây?

Ninh Nhi nghĩ tới đây hốc mắt lại chua xót.

Xe ngựa đến trước Từ Ân Tự, Ninh Nhi đi xuống, trông thấy quang cảnh bốn

phía, hơi kinh ngạc. Ngôi chùa rất lớn, bên ngoài là một cánh cổng hùng

vĩ, phía trong mái hiên cong cong nối tiếp, một tòa tháp cao đứng nghiêm in lên bầu trời.

Vi thị thấy nàng sững sờ, cười cười nói: "Từ Ân Tự là đương kim Hoàng thượng khi còn là Thái tử vì Văn Đức hoàng hậu mà xây dựng, lại là nơi danh sư Huyền Trang mở trường dịch kinh văn, đây

là danh thắng nổi tiếng ở Trường An."

Ninh Nhi nghe, tỏ vẻ hiếu

kỳ: "Mẫu thân con cũng lễ Phật, ngày trước từng nhờ cậu xin cho nàng bản sao kinh thư của ngài Huyền Trang."

Vi thị mỉm cười: "Chính là

vị đại sư Huyền Trang này đó, đáng tiếc thân thể Ngài không tốt, gần đây rất ít lộ diện, không biết hôm nay ngài có ở trong chùa hay không."

Hai người trò chuyện, đi qua một cây cầu, Vi thị mang nàng vừa đi vừa xem vào trong chùa.

Khách hành hương tấp nập, tiếng tăng nhân tụng kinh truyền đến, kéo dài không dứt. Vi thị đem nàng đến chính điện cầu nguyện, cúng dường xong lại đến thiên điện nghe cao tăng giảng kinh. Ninh Nhi tâm sự đầy cõi lòng, nghe giảng kinh buồn chán, cảm thấy rất khó chịu. Nàng ngồi một lúc, rồi lấy cớ đi nhà cầu ra ngoài điện hóng mát.

Đi ra ngoài nàng thấy hai

thị tỳ đang ở trong đình viện nói chuyện phiếm. Ninh Nhi không muốn quay lại, liền tránh né tầm mắt họ, lặng lẽ chạy đi.

Trong chùa nhà

nọ nối nhà kia, hành lang thật dài. Khách hành hương lên chùa phần lớn

đều vào bái Phật nghe kinh, khi Ninh Nhi tới một nơi không còn nghe được tiếng được tụng kinh thì bốn phía đều không thấy bóng người.

Tiếng chim hót véo von, một gốc cây bồ đề khổng lồ, cành lá như tán dù che

mát cả một vùng. Ninh Nhi đi tới dưới tán cây, ngửa đầu nhìn ánh sáng

xuyến qua kẽ lá.

Chỉ có một mình, nàng không cần che giấu nữa, nghĩ tới Thiệu Chẩn nàng khe khẽ thở dài một tiếng.

"Tiểu nương tử vì cớ gì mà than thở?" Một âm thanh tươi cười chậm rãi truyền đến.

Ninh Nhi cả kinh, quay đầu lại thì thấy Tiêu Vân Khanh đang đứng sau lưng nàng.

"Tiêu Lang?" Nàng mở to hai mắt, có chút không dám tin, chốc lát, nàng khẩn trương nhìn khắp xung quanh.

"Nhìn cái gì? Sợ Kinh Triệu Phủ tới bắt ta à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của

nàng, Tiêu Vân Khanh cười đến hai mắt lấp lánh: "Vẫn là Ninh Nhi tiểu

nương tử tốt nhất, không giống Trí Chi đúng là kẻ đần, hù ma dọa quỷ hắn cũng không biến sắc, không thú vị chút nào."

Ninh Nhi nhìn xong mới yên lòng, nghe hắn nhắc tới Thiệu Chẩn đôi mắt thấm thoắt đỏ lên.

"Ai ai, lại nữa. . . . . ." Tiêu Vân Khanh bất đắc dĩ nói, "Ninh Nhi, nếu

như ngươi mà khóc, ta sẽ không nói chuyện của Trí Chi cho ngươi."

Ninh Nhi nghe được lời này, lập tức thu lại nước mắt, vội vàng hỏi: "Chẩn lang đang ở đâu?"

Tiêu Vân Khanh nháy mắt mấy cái: "Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói."

Thấy Ninh Nhi xấu hổ trừng mắt, hắn hả hê cười lớn.

"Hắn đi rồi." Tiêu Vân Khanh nói, "Theo tin tức hôm qua mới đến, quan binh không bắt được hắn."

Ninh Nhi cảm thấy tim một thoáng yên xuống, chắp tay tạ trời một tiếng, lại vội vàng hỏi: "Chàng đi đâu rồi?"

Tiêu Vân Khanh ý vị sâu xa: "Đi tới nơi hắn vốn muốn đưa ngươi đi."

Ninh Nhi sững sờ, hiểu được.

Tây Vực.

Trong lòng nàng ê ẩm. Bọn họ vốn là muốn cùng nhau đi, hôm nay lại chỉ có Chẩn lang một mình bước đi trên con đường kia.

"Chậc, không phải đã nói không cho ngươi khóc sao?" Tiêu Vân Khanh nói.

"Ta là quá vui mừng. . . . . ." Ninh Nhi vội lau nước mắt, ngẩng đầu, nở nụ cười, "Tiêu Lang, cám ơn ngươi."

Tiêu Vân Khanh nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, có chút không tự nhiên cười cười, khóe miệng co giật.

Đúng là một đôi trời sinh với Thiệu Chẩn. Trong lòng hắn nói thầm.

Ninh Nhi trong lòng vui mừng, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiêu Lang, ta có thể nhắn tin cho chàng không?"

"Nhắn tin?" lông mày Tiêu Vân Khanh dương lên, cười như không cười, "Ngươi còn tin được ta sao?"

Ninh Nhi mỉm cười, nghĩ đến chuyện lúc trước hắn lừa mình.

Tiêu Vân Khanh lại nói: "Nhắn tin cho hắn tạm thời không vội, hắn ngược lại có một lá thư gửi cho ngươi."

Thư của Chẩn lang? Ninh Nhi nhìn hắn, mặt mày sáng lên. Ninh Nhi nhận lấy thư Tiêu Vân Khanh đưa tới, tim đập thình thịch, cầm thư, tay nàng có chút run run.

Nàng mở thư, bên trong chỉ có một trang giấy, chữ viết tinh tế, đúng là chữ Thiệu Chẩn.

Ninh Nhi, thấy thư như gặp mặt,

Từ lúc dã biệt tới nay, nhớ nhung rất nhiều, nàng nhận được tin này thì ta nếu chưa chết cũng đã ở xa ngàn dặm.

Nàng từng nói, Thành Đô là tốt nhất. Ta cũng từng hứa sẽ dẫn nàng về Thành

Đô, hẹn kỳ hạn một năm, kiến công lập nghiệp, vinh quy quê cũ.

Ta lúc đầu sai lầm nghiêm trọng, mỗi lần nghĩ đến những chuyện ngày trước

không khỏi hối hận buồn bã, mà may mắn duy nhất trong đời, chính là gặp

nàng ở Kiếm Nam. Nhân thế mịt mờ, ta được cùng nàng quen biết, thương

yêu nhau, cảm thấy cuộc đời này đã không uổng phí.

Nhưng ý trời ngang trái, hôm nay ta gặp chuyện, ngày về mong