
ẻ mắt nữa chứ. Kết quả người ta lại chẳng thèm bước
vào văn phòng một bước, làm tổ trưởng sầu ngàn thu.” Tiểu Trần lại xúc một thìa
kem lớn đút vào miệng, đúng là mỹ vị nhân gian.
“Đẹp trai hả?” Nại Nại hỏi lạ lẫm.
“Đương nhiên, chị và em có khoảng cách tuổi tác, hơn nữa mắt chị lại không tốt.
Chị xem khuôn mặt anh ấy thật đẹp trai, rõ nét, chẳng khác nào Apollo thời hiện
đại.” Tiểu Trần lại phát huy sự lãng mạn của tuổi thanh xuân, đôi mặt rực lửa.
“ Cẩn thận không Apollo thưa em tội phỉ báng đấy, anh ta, cùng lắm chỉ là hình
tượng lưu manh thấp cấp nhất trong giới xã hội đen mà thôi, giống hệt như nhân
vật Khôn ca của Ngô Chấn Vũ vậy.” Nại Nại phán mà chẳng mấy quan tâm, cô còn
đang bận tính toán coi nên mua váy hay là mua quần.
“ Mắt chị có vấn đề thật rồi, thản nào bác sỹ bảo chị không thể nhìn tập trung
vào một điểm, khác xa nhau, anh ta đẹp trai chết đi được!” Nói trong phấn khích
nên tiếng của Tiểu Trần hơi lớn, khiến tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về
phía họ. Nại Nại thấy xấu hổ, nên nhanh chóng vỗ về Tiểu Trần: “Đ được, đúng là
đẹp trai, đẹp chết đi được, không thể nào so sánh được, được chưa nào? Đúng là
không thể hiểu nổi mấy cô gái bây giờ, cái tên Lôi Công (đực – cái ) gì đó mà
cũng mê muội, đúng là không có mắt nhìn người.”
“ Người ta là Công của công lao, không phải công – đực cái.” Tiểu Trần lẩm bẩm,
thay chiếc áo len đen trên tay Nại Nại bằng một chiếc khác màu xanh nước biển.
Nại Nại rất phản cảm với màu xanh nước biển, nhìn thấy là muốn phát buồn nôn.
Tuy rằng đây là kiểu áo mà cô rất thích, nhưng màu sắc làm cô phát ớn.
“ Ai cần biết hắn ta là đực hay cái! Dù sao thì tiền cũng đã về tay chị rồi.
Tối nay hai chị em mình ăn chơi một chút, mỗi người một chiếc áo len.” Nại Nại
lại thở dài, mắc chiếc áo len màu xanh nước biển lên giá, và cầm lại chiếc màu
đen.
“ Nại Nại, chị ghét màu xanh nước biển à?” Tiểu Trần hiếu kì hỏi.
“ Chị á? Đâu có!” Nại Nại chết cũng không chịu thừa nhận.
“ Tất cả quần áo màu xanh nước biển chị đều không thích. Chưa kể đến vị khách
lần trước đến mua nhà mặc áo màu xanh nước biển, chị chẳng thèm quan tâm trả
lời người ta, làm người ta tức giận bỏ đi. Lại còn lần trước phu nhân tổng giám
đốc mặc chiếc áo len màu xanh nước biển, chị lại kêu trông người ta giống đèn
trang trí nô-en…”
“ Sao lại thế được, chị đã làm những chuyện ấy á?” Nại Nại vẫn cố chối cãi.
“Đúng thế, em nhớ rõ như in mà.” Tiểu Trần gật đầu lia lịa, mặt đầy tự tin.
Nại Nại chẳng chuyển qua được chủ đề khác, cảm thấy hơi đau đầu, cắn mạnh một
miếng kem, bất hạnh là lại gặp ngay chiếc răng lâu ngày thiếu chăm sóc, gây
lạnh buốt lên tận óc, làm Nại Nại vô cùng đau đớn.
Xanh nước biển, chính là cái màu sắc tươi trẻ đó, là màu sắc mà Nại Nại đã nhìn
thấy ở trong xe của Lữ Nghị.
Tuy rằng hai năm đã trôi qua, nhưng trong tiềm thức của mình Nại Nại vẫn ghét
cái màu đó vô bờ bến. Mặc dù cô biết thừa rằng, chuyện ly hôn chỉ có thể trách
người đàn ông đó lăng nhăng phụ tình, chỉ có thể trách mình không có mắt, chứ
sao có thể trách sang màu áo được? Thế nhưng sâu trong tâm trí vẫn luôn có một
tiếng nói thầm thì, đều tại cô cả thôi, cô không dám mặc màu sắc đó, chính cái
màu sắc tươi trẻ thanh xuân ấy đã khiến cô bị người khác chiếm mất chỗ.
“ Chị Nại Nại, chị sao thế?” Tiểu Trần vỗ nhẹ vào vai cô khẽ hỏi.
Cô thu lại ánh mắt mất hồn, mỉm cười trả lời: “ Chị thì có chuyện gì được, chỉ
là đang nghĩ coi nên chọn cái nào?”
“ Thực ra xương ở vai và cổ chị rất đẹp, mặc cái này sẽ rất hợp.” Tiểu Trần cầm
chiếc áo màu đen lên. Cô cũng cảm thấy được cái bất thường ở Nại Nại nên đã cố
ý chuyển màu sắc đi.
Nại Nại dừng lại một lúc, quyết tâm lấy chiếc áo màu xanh nước biển, mỉm cười
nói: “ Không, lần này chị phải lấy lại tuổi thanh xuân đã mất, chị lấy nó.”
Tiếp đó, Tiểu Trần chọn một chiếc đỏ rực, trông tươi trẻ hoạt bát, rất đẹp, Nại
Nại tươi cười trả tiền, trong lòng cũng có chút xót xa.
Ly hôn không phải là nấm mồ, những thứ dẫn đến ly không phải là rác rưởi. Có
lẽ, cô nên học cách khống chế cảm xúc, quên hết đi những chuyện dĩ vãng không
thể cứu vãn được nữa, và bắt đầu một cuộc sống mới.
Rốt cuộc thì cuộc sống hiện tại vẫn cứ tươi đẹp, không hề khiến người ta thấy
tuyệt vọng.
Bước ra khỏi hôn nhân, biết đâu phía trước con đường còn rất nhiều thứ đặc sắc,
thú vị đang chờ cô…
“ Kình ca, anh tìm ai thế?” Lão Thất đang đùa giỡn tình tứ cùng một cô gái của
cấp dưới, vừa nghe thấy tiếng của Lôi Kình, mặt liền nghiêm chỉnh trở lại, đẩy
cô gái ra khỏi đùi mình, cúi đầu hỏi.
“ Chỗ chú mày còn có thứ gì hay không?” Lôi Kình cầm rượu nhìn cô gái đối diện
với ánh mắt bực dọc.
Lão Thất lập tức nói: “ Kình ca, sao thế? Loại hoang dã thế này anh không thích
sao? Vậy để em đổi cho anh loại dịu dàng, tuyệt đối là loại vợ hiền dâu thảo.
Miệng ngọt hết xảy, hơn nữa rất biết chăm sóc người khác.”
Lôi Kình cạn cả ly Whisky xong nói: “Được, bảo cô ta đến ngay lập tức. Nếu như
còn tàn tệ như thế này, thì anh sẽ nghĩ lại coi cái công ty văn hoá gì đó của
chú mày có nê