
mua.”
Nại Nại vội phanh gấp, ngoảnh phắt đầu lại, anh nghiêng đầu nở một nụ cười,
sự gian tà hiện rõ trên khuôn mặt.
Nại Nại há hốc ming, cả nửa ngày vẫn chưa ngậm
lại được, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn, hai đồng tử hình
như càng giãn xa hơn.
Nói như vậy… tháng này cô lại
kiếm được ba vạn nữa!
Nại Nại đau khổ nhắm
mắt lại, đấu tranh tưtưởng khá lâu. Bây giờ cô đã không
còn là Tần Nại Nại có thể xua tay chê mấy vạn nhân
dân tệnhư trước kia đc nữa. Cô vô cùng mong chờ ba vạn
sắp sửa bay vào túi, thậm chí còn có thể tìm ra
cái cớ cho hành vi tiếp theo của
bản thân: Thực ra thì tôi cũng không
cần, nhưng chẳng có lý do gì chê tiền của tên
phụ tình cả, mọi người bảo không lấy của hắn thì lấy của ai đây?
Nghĩ vậy cô quay lại như không có chuyện gì, nói
nhẹ một câu: “Anh có thích thì tôi cũng
không bán cho anh.”
Thật chả có khí khái gì hết, tiếng
quá bé, nhiều nhất cũng chỉ mình Nại Nại nghe thấy mà
thôi.
Tóm lại, nếu cô không bán thì cũng có người khác bán cho anh ta.
Lữ Nghị vẫn
đứng nguyên tại chỗ, cảm xúc trong anh phức tạp vô cùng. Biểu
hiện của Nại Nại cho thấy người ở đầu dây
kia là đàn ông, điều này khiến anh thấy
khó chịu. Vốn dĩ công việc Nại Nại đòi hỏi tiếp xúc nhiều với
khách hàng khác giới thì cũng chẳng có gì để nói,
thếnhưng cô lại vội vội vàng vàng vứt anh
lại đây để chạy đi gặp riêng người
khác, khiến anh không thể không
thừa nhận suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh lúc này
là ngăn bướ của cô lại.
Nại Nại chỉ có thể thuộc
về anh, anh chưa từng nghĩ tới một ngày
nào đó cô sẽ ngây ra trong vòng tay
của người đàn ông khác.
Đúng vậy! Anh chưa từng nghĩ tới!
Lần này coi như Nại Nại đã nhìn thấu được
bản thân. Nói trắng ra, chút sỹ diện
ngày trước chính là không để mình phải sống cuộc sống
góp nhặt.Nếu phải góp nhặt thì nói thật sẽ không
còn cách nào đứng lên làm người được nữa. Có tiền hay
không có tiền tuyệt đối không phi là cái cớ, trừ khi lúc đó tính khí cô giống
một tiểu công chúa, cảm thấy nói chuyện tiền
bạc sẽ làm vấy bẩn tình cảm. Đến
nay thì cô mới nhận ra, tiền không hề bẩn,
bản thân cô mới bẩn.
Cô quay người lại nói với chiếc tay nắm cánh cửa: “Thế nhưng
khách hàng vẫn đang đợi tôi.”
Không kịp ngăn cản bước chân của cô, Lữ Nghịchỉ còn biết
đứng đó trân trối nhìn Nại Nại chạy ra
khỏi cửa, chẳng thèm quay đầu li lấy một lần,cô chạy nhanh như đang
trốn chạy khỏi ôn thần.
Anh khựng lại, đấm mạnh một cái vào tường, vùi đầu vào giữa hai
cánh tay, có chút não nề và hối hận.
Mười năm tình cảm, bảy năm hôn nhân, như đã xóa
mờ nhịp đập con tim của lần đầu
gặp mặt. Khi hai người dùng chung bàn chải đánh răng đều không cảm
thấy có lỗi, khi một người ngồi trên bệ xí còn
người kia ra vào nhà vệ sinh rất hồn nhiên, thật
sự đã không còn lý do để choếptục
đập loạn nhịp.
Cô mãi mãi giữ nụ cười
rạng rỡ ngàn lần không đổi.
Chuyện gì làm đúng, cô cười, làm sai, cô cũng
cười. Không hề khóc quấy, không hề nũng
nịu, thậm chí cũng đến tức giận
cũng không. Một con búp bê có thịt có máu như cô thích hợp để trưng bày ở mọi nơi
mọi chỗ nhưng không thích hợp làm vợ. Thế nên
dưới sự mê hoặc của người con gái
hoạt bát vui vẻ đó, anh lại lần
nữa tìm được cảm giác tim đập rộn ràng, và cũng thành công đánh mất người vợ hiền
thục.
Lúc đó anh đã nghĩ cô sẽ không thể biết được.
Người phụ nữ đơn
giản ấy, người
phụ nữ không
cả biết cách che giấu cảm xúc ấy, cô
sẽ không thể biết được, và càng không
thể bỏ đi.
Thế nhưng, anh đã sai, sai một cách vô
lý.
Đơn xin ly hôn anh đã nhận được, nhưng căn bản anh không coi nó là gì cả. Bởi
vì anh nghĩ cửa toà án mở ở hướng
nào Nại Nại cũng không biết. Thông cáo ly hôn anh cũng
có đọc, tuy có nghi ngờ đôi chút, nhng cuối cùng
vẫn cười nhạt bỏ qua. Có lẽ Nại Nại
đã mời luật sư nên mới biết làm cái
này, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hiển nhiên cô đã quên rằng, ly hôn
là chuyện của hai người, chỉ cần anh không ra mặt, thì
cô mãi mãi không thể rời
khỏi anh.
Thế là từ nhận
thức sai lầm về Nại Nại, anh đã sai đến
tận cùng. Khi phán quyết ly hôn bắt đầu
có hiệu lực, anh mới thực sự phát hiện ra mìnhđánh giá
quá thấp Nại Nại. Cô không phi là bông hoa trong lồng kính, cô chỉ khinh
không thèm chấp người khác mà thôi.
Tâm trạng đau thương trong
Lữ Nghị đến rất
nhanh, bao trùm lên cả người anh. Thậm chí khi
Nại Nại bước trở vào,
anh cũng không nghe thấy tiếng cửa mở.
“Chúng ta kí hợp đồng thôi.” Nại Nại lấy hết dũng khí nói, cái thứ này dù sao
kí rồi cũng vẫn an toàn hơn, ngộ nhỡ anh ta
giở quẻ, ba vạn lạiphải tặng không cho
người khác.
Lữ Nghị ngẩng
đầu lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt lấp lánh của Nại Nại. Rất
nhiều năm trước, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt khao khát đó. Mỗi lần như vậy,
anh đều không kìm lòng được mà lao tới hôn cô. Sự sùng
bái của Nại Nại khiến anh thỏa
mãn được lòng khao khát hưvinh của đàn ông, nhưng,
chính anh đã tự tay phá vỡ sự sùng
bái đó. Lúc này, cô nhìn anh chỉvì muốn bán nhà cho
anh mà thôi.
Lữ Nghị lặng lẽ cầm lấy
bản hợp đồng, lấy bút,