
vì vậy cô đem sự chú ý đặt vào nơi khác.
Rác rưởi xung quanh trên căn bản đã dọn dẹp đi không ít, chỉ còn lại một đùm dây bầu ngoan cố trôi lơ lửng trên mặt nước. Trong đầu Phương Đăng chợt lóe lên ý nghĩ, nghe nói bùn nhão bám trong hồ sử dụng để làm vườn là cực kỳ tốt. Nghĩ là làm, vừa đúng lúc bên tay có túi hóa chất bỏ không, nhìn qua rất sạch sẽ, trước khi thầy giáo gọi kết thúc công việc, đúng lúc cô đã đào được hơn nửa túi bùn, đều là từ chỗ sạch sẽ nhất đào lên, lại còn khá ẩm ướt, anh ấy nhất định sẽ dùng tới.
Lúc kết thúc công việc cũng là lúc tan trường, công cụ của mọi người đều là từ nhà mang tới, thầy giáo kiểm tra lại nhân số một lần nữa rồi để cho ai về nhà nấy. Phương Đăng một tay cầm sọt rác đem theo từ nhà, một tay kia cầm nửa túi bùn lấy được từ đáy hồ như cầm bảo vật đi về. Nhìn sơ qua mớ bùn đất không nhiều, nhưng trọng lượng cũng không nhẹ, khí trời lúc này lại quá nóng, cô tự ình sức lực không kém, trên đường cũng không khỏi dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
C
ách cửa chính của trường học không xa, một tay Phương Đăng vẫy vẫy, vừa quay đầu là nhìn thấy thân hình quen thuộc đi về hướng của cô. Lúc đầu cô cho rằng anh ta sẽ như bình thường xem như không có chuyện gì, nào ngờ Phó Kính Thù nhìn thấy sọt rác cùng với túi hóa chất to bên chân cô, có chút ngạc nhiên đi chậm lại nhìn đến mấy lần.
Phương Đăng thấy anh để ý, mừng khấp khởi cầm túi bùn giơ ra trước mặt anh: “Cho anh, cái này tốt lắm đó, dùng để…”
Anh cũng không lập tức gạt đi.
“Thứ tốt gì chứ?”
Không phải là Phó Kính Thù vừa nói, Phương Đăng bực bội quay đầu lại, một cậu bé trạc tuổi cô, dáng dấp trắng trẻo, trên mặt lại nở một nụ cười nhạo báng.
“Hôm nay có người cho cái này hôm qua lại có người tặng cái kia. Khó trách cha mẹ tao nói mày hiện giờ ở cùng với người làm vườn của nhà họ Phó so với ăn xin cũng không có gì khác biệt”.
Đứa bé trai kia không chờ Phó Kính Thù và Phương Đăng trả lời, xề lại gần giả bộ muốn xem trong túi có bảo bối gì, kết quả là lùi lại hai bước, bịt mũi lại hét lên: “Đồ gì vậy, thúi chết đi thôi!”
“Tôi không cho cậu, là thúi hay thơm có liên quan gì đến cậu?” Phương Đăng không biết cậu ta là ai, chỉ là không thích cậu ta nói chuyện với Phó Kính Thù bằng giọng điệu khinh thường.
Hình như lúc này cậu bé đó mới nhìn thẳng vào Phương Đăng quan sát, rồi ngẩng người hỏi: “Mày học lớp nào?”
Phía sau có khá nhiều học sinh trong trường xúm lại xem rất náo nhiệt, trong đó có mấy cô gái bụm miệng cười, có người thay Phương Đăng trả lời vấn đề này với cậu bé: “Không biết nó là ai hả? Chắc phải biết Phương máu mủ chứ, cái gã ma men đi nâng quan tài rải tiền vàng bạc cho người ta là cha nó đó”.
“Nghe nói đầu óc cha nó có vấn đề, nó cũng không bình thường, đào một đống bùn hôi rình thúi quắc cũng cố ý cầm đến tặng nữa”.
“Người ta tới giờ cũng chẳng để ý đến mày, mày còn mặt dầy mà đi theo hay sao?”
Phương Đăng nhìn Phó Kính Thù một cái, gương mặt anh ta lãnh đạm lạnh lẽo, không nói một lời.
Phương Đăng cắn chặt môi, thân thể sớm đã vũ trang thật đầy đủ đã bắt đầu có chút cảm giác đau đớn.
Anh ta đương nhiên không giống cô, nhưng cô vẫn muốn là, trong cuộc sống tồn tại những thứ khác biệt như vậy là chuyện tốt đến dường nào, trong vũng bùn còn có thể ngửi được mùi hoa trên mây. Thật không ngờ điều này trong mắt người khác là điều châm biếm to lớn nhất, hoa trên mây há còn cần hướng đến mùi hương thối tha hay sao chứ? Phương Đăng không cần ai phải đứng ra nhắc nhở, cô là người phải xấu hổ vì là con gái của Phương máu mủ, mỗi thứ thuộc về cô đều là mùi hôi thối bẩn thỉu, còn Phó Kính Thù thì vô cùng tốt đẹp, không chỉ Phương Đăng mà người khác nhìn cũng thấy được. Chính là sự khác biệt một trời một vực này, cho nên sự nhiệt tình và hy vọng xa vời của cô mới trở nên buồn cười một cách đáng thương.
“Cậu nói nó cầm túi bùn kia để làm gì…”
“Cút!” Phương Đặng đột nhiên phát ra âm thanh khiến người xung quanh giật nảy mình, cô cắn môi cười nhạt nói: “Các cậu đừng quên tôi là người đầu óc không bình thường!”.
Ai ai cũng ghét người có bệnh, nhưng không ai tự nguyện cùng với người có bệnh lấy đá chọi đá cả. Quả nhiên, những thanh âm bên cạnh ít nhiều giảm xuống, có người còn tức tối bỏ đi.
Vậy mà cậu bé tràn đầy khiêu khích đó cũng chưa chịu đi, còn khảy miệng cười nói: “Tao cảm thấy tụi bây như vậy quá bình thường, dù sao cũng là người một nhà, con gái của máu mủ cùng với nghiệt chủng của em gái máu mủ, đều là chuột trong cùng một ổ rồi!”
“Mày nói lại lần nữa đi!” Lúc nói lời này ngược lại Phương Đăng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tao nói sai sao, đúng là trong cùng một ổ…”
Phương Đăng vừa cử động cơ thể một phát, Phó Kính Thù lập tức ngăn cánh tay cô lại.
“Đủ rồi” Lời của anh vừa giống như đang khuyên Phương Đăng, vừa như nói với cậu bé kia. Phương Đăng không nhìn ra vẻ tức tối trên mặt anh, cho dù đối phương dùng lời độc địa làm nhục anh, anh cũng không hề tỏ ra quan tâm đến điều đó. Cô hung hăng hất tay anh ra, trước khi thằng bé kia ngậm miệng lại, cô cầm túi bùn nhanh chóng nhét vào trong miệng cậu ta.