Snack's 1967
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328464

Bình chọn: 8.5.00/10/846 lượt.

hững đồng tiền đó trong tay cha không cảm thấy mình là đồ phế vật sao! Khó trách lúc còn sống cô cô coi thường cha, cô cô nói chết đi mới dứt, chết đi rồi có thể thoát khỏi cha!”

Sự bùng nổ nhất thời của Phương Đăng lúc này khiến cho Phương Học Nông kinh hãi, ông ngồi trên giường tre, mặt mũi đờ đẫn, giống như không nghe những lời lên án của con gái, vừa như đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của cô.

“Nó nói vậy sao?” Một hồi lâu, ông mới đưa đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Phương Đăng mà hỏi.

“Không chỉ cô cô nói, tôi cũng nghĩ cha như vậy. Cả ngày cha mắng người khác là tạp chủng, vậy còn cha là gì hứ? Cha là người đàn ông xấu xa nhất mà tôi biết! Tôi và cô cô đời này xui xẻo nhất chính là gặp phải con quỷ hút máu người như cha! Cha đã cho tôi cái gì? Trừ cái mạng này. Còn chai rượu nào không, cha đập đi, đánh chết tôi đi, đánh ạnh vào, tôi đi cùng cô cô Chu Nhan cũng được, chúng tôi ghê tởm chỉ muốn tránh xa cha!”

Phương Đăng vừa rơi nước mắt vừa nói những câu này, Phương Học Nông không nhúc nhích, như một pho tượng đất sét. Cô không muốn ở trước mặt người này mà khóc, nên cúi người nhặt hết đồ trên đất lên rồi chạy ra ngoài.

Trên đường, Phương Đăng gặp A Chiếu. A Chiếu thấy hốc mắt cô đỏ lên, liền theo sau hỏi: “Chị, sao chị lại khóc nữa rồi? Ai dám chọc chị, tôi sẽ đi đánh nó.”

Cậu ta quơ cặp táp giả bộ đang chọi đá, Phương Đăng quay đầu lại liếc nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu ta, ánh mắt rụt rè như muốn nói: “Tôi cũng hơi sợ, nhưng tôi muốn giả vờ như không có chuyện gì”. Cô nghe nói bình thường bọn trẻ lớn hơn một chút hay tìm cậu ta để làm trò, nhưng do sợ thứ để trong cặp táp cậu ta, hiện giờ trong cô nhi viện cậu ta có thể ăn cơm no, không đến nỗi mới ăn được hai muỗng đã bị người khác tranh mất.

Phương Đăng tức giận “Cậu định làm anh hùng sao, còn kém lắm.”

Buổi chiều sau khi tan học, Phương Đăng cùng A Chiếu đi thăm Phó Kính Thù. Anh đã có thể đi lại được, dù những cơn ho khan vẫn chưa dứt, đang định xách nước đi tưới mấy bồn hoa cỏ mấy ngày chưa chăm sóc. A Chiếu chủ động gánh hết việc, cố sức vác thùng nước nhẹ hơn không bao nhiêu so với cậu ta, ánh mắt lại không kềm chế nổi mà cứ nhìn quanh Hoa viên Phó viên từ trước đến giờ chưa đặt chân vào. Thấy Phương Đăng và Phó Kính Thù đứng cạnh căn chòi sập nói chuyện, A Chiếu vừa làm việc vừa mỉm cười thỏa mãn, giống như một đứa trẻ mồ côi vừa tìm lại được gia đình.

Phương Đăng cố ý kéo dài đến khuya mới trở về nhà, không muốn lại cãi nhau với cha mình. Phương Học Nông đã nằm trên giường ngủ say sưa, cũng không biết đã ăn cơm hay chưa. Phương Đăng đến nhặt chai rượu lăn lóc dưới chân giường, ngạc nhiên phát hiện ông đang ôm chăn thật chặt, trên khóe mắt đầy nếp nhăn là mấy giọt nước mắt chưa khô.

Một tuần sau, lão Thôi quay lại, còn đem theo một người lạ. Phương Đăng nghe Phó Kính Thù nói lão Thôi phải về nhà ở phía Bắc lo tang sự ột người anh họ xa, cũng là một trong số ít những người thân còn lại trên đời của ông ấy. Người thanh niên lần này đưa về gọi là Thôi Mẫn, cháu họ xa của lão Thôi, nghe nói nhà cửa chật chội, cha mẹ đều không còn, chẳng biết làm gì mưu sinh nên nhất định đòi theo lão Thôi kiếm sống.

Thôi Mẫn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình tầm thước, vóc người khỏe mạnh, nhìn sơ qua thấy thật thà chất phác lại lanh lợi, lúc nào cũng vui vẻ nở nụ cười. Được Phó Kính Thù đồng ý, lão Thôi để cậu ta vào ở trong Phó gia Hoa viên, dựng một căn phòng nhỏ sát bên phòng của mình, ngày thường giúp lão Thôi chăm lo chuyện vụn vặt trong vườn, rảnh rỗi thì nhận chút việc làm thêm trên đảo kiếm ít tiền sinh hoạt.

Thật ra Phó Kính Thù nói có thể để cho Thôi mẫn được ở tại căn phòng nhỏ trong lầu một của Đông lâu, nhưng lão Thôi kiên quyết từ chối. Ông không thay đổi được tư tưởng cũ, chủ nhân của Đông lâu chính là Tam phòng, chỉ cần Tam phòng vẫn còn người thì ông chỉ là kẻ làm vườn ở đây, Thôi Mẫn cũng giống như vậy. Phó Kính Thù biết ông cố chấp nên cũng không thúc ép. Nghe nói lão Thôi đã có thưa chuyện qua với bà chủ Trịnh bên kia, họ cũng đồng ý cho Thôi Mẫn vào nhà, dù sao lão Thôi cũng lớn tuổi, sớm muộn gì cũng phải tìm một người còn trẻ khỏe thay ông coi chừng đất đai nhà tổ, không thể để cho Phó gia Hoa viên hoang phế, họ cũng không ngại trả thêm tiền công ột người nữa.

So với Phó Kính Thù, lão Thôi thường xuyên liên lạc với Tam phòng hơn, từ lâu, ông là cầu nối giữa Phó Kính Thù và bà chủ Trịnh phía bên kia, chi tiêu vật dụng thường ngày cũng là giao cho ông đưa qua cho Phó Kính Thù. Đối với những chuyện người bên Mã Đại đã đồng ý, Phó Kính Thù cũng ít khi lên tiếng, quá lắm thì cũng chỉ nhìn rồi để trong lòng.

Sau khi Thôi Mẫn vào ở, đối với Phó Kính Thù rất ân cần, anh ta trẻ hơn lão Thôi, tay chân mau lẹ, đầu óc lại linh hoạt nên có những chuyện lão Thôi chưa nghĩ tới thì anh ta đã làm trước, còn biết tìm những loại hoa cỏ từ bên ngoài mà trên đảo không có về nhà, anh ta biết Phó Kính Thù thích những thứ này. Phó Kính Thù ngược lại cũng không nhiệt tình cho lắm, anh vốn là người ít khi tiếp xúc hay mở lòng ra với