Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323784

Bình chọn: 10.00/10/378 lượt.

yền đến,Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn,quay người lại người đàn ông kia đã đứng sau lưng mình.

Hắn tại sao tới đây? Lúc cô đi rõ ràng thấy hắn còn đứng ở bên trong .

“Em,em. . . . . .” gảy móng tay,cúi đầu, Liễu Uyển Nhi sợ ở chung một chỗ với hắn.

“Tối nay tôi cho Thiểu Đình một con đường sống,em làm sao cảm ơn tôi đây?” Tô Lực Hằng nâng lên cằm cô.

Nếu như không phải anh phá hoại anh Thiểu Đình cũng sẽ không rơi vào hoàn

cảnh khó xử,anh tha hắn một lần cũng phải,Liễu Uyển Nhi nói thầm trong

lòng nhưng đánh chết cũng không dám nói ra khỏi miệng.

“Nếu không ở với tôi một đêm xem như cảm ơn .”

Nghe vậy Liễu Uyển Nhi lập tức sững sờ mở lớn mắt: “Không!”

Tô Lực Hằng ngay sau nheo lại con ngươi.

Thấy thế Liễu Uyển Nhi chớp chớp mắt tránh ánh mắt của hắn.

“Em sắp kết hôn với anh Thiểu Đình,không thể phản bội anh ấy .”

Hận chết bản thân nhát gan,nhưng nói đạo lý với ác ma có gì tốt với lại cô không đấu lại hắn.

“Vậy em có thể phản bội tôi sao?” Bàn tay nắm tay cô bỗng nhiên dùng sức.

Liễu Uyển Nhi đau đớn,không nói, chuyện đã qua cô không muốn dây dưa nữa.

Cô trầm mặc khiến Tô Lực Hằng bốc lửa,hắn không có địa vị trong lòng cô sao,có thể tùy tiện phản bội sao!

Vậy hắn càng muốn cô phản bội Vu Thiểu Đình.

Nghĩ tới liền cắn lên môi cô.

Lại nữa rồi,hắn luôn không được người ta đồng ý đã hôn loạn,hai tay chống

đỡ người đàn ông trước mắt,muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm phía sau,vững

vàng cố định định.

Hàm răng bị hắn cạy mở,đầu lưỡi tà ác không chút kiêng kỵ tiến công vào miệng cô.

Trong đầu dưỡng khí càng ngày càng mỏng manh,mà đáng sợ hơn là Liễu Uyển Nhi

phát hiện trước ngực của cô lành lạnh, ngay sau đó chiếc áo rơi xuống

giắt trên cánh tay.

Không được,nơi này là vườn hoa,cô còn muốn làm người ! Liễu Uyển Nhi reo hò trong lòng.

Đang ở thời điểm đáng sợ ngọn lửa càng đốt càng điên cuồng.

Bỗng nhiên gầm lên giận dữ: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Thời gian trong nháy mắt đọng lại.

Liễu Uyển Nhi nhìn thấy một đôi mắt đỏ lừ.

Xong rồi!

Tô Lực Hằng đưa tay kéo lại áo Liễu Uyển Nhi,thong thả vênh váo cài nút áo cho cô.

Muốt vẹt ra tay hắn nhưng hắn cố ý không tránh.

Ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía hắn,hắn làm như không thấy.

Anh nhất định muốn vậy sao?Liễu Uyển Nhi gầm thét trong lòng.

Hắn muốn tên kia biết cô gái này vĩnh viễn thuộc về hắn! Tô Lực Hằng trong lòng oán hận nói.

Vu Thiểu Đình khổ sở nhắm mắt lại,không nhìn đôi nam nữ thân mật trước mắt.

Cài xong nút áo Tô Lực Hằng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.

“Tốt nhất nắm chắc cơ hội hợp tác với Nhã Thành,cơ hội như vậy ta chỉ cho một lần.”

“Đại ca.” Xưng hô xa cách năm năm được lập lại,mở miệng lần nữa có chút

không lưu loát”Em có thể không cần Ngạo Thông nhưng Tiểu Tiểu là vị hôn

thê của em”

“Cô ấy từng là vị hôn thê của tôi.” Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nhưng Vu Thiểu Đình lại nghe ra nồng đậm hận ý.

Thản nhiên rời đi bỏ lại Vu Thiểu Đình khổ sở đối mặt bầu không khí sau khi kích tình.

Qua một hồi lâu,rốt cục ngẩng đầu,lãnh đạm nhìn cô bé cách đó không xa,xoay người rời đi.

“Anh Thiểu Đình . . . . . .” Giọng nói nghẹn ngào muốn bước đến chỗ hắn nhưng cất bước thật khó khăn.

Nước mắt đảo quanh viền mắt,rốt cục vẫn không nhịn được rớt xuống.

Khi Liễu Uyển Nhi điều chỉnh tốt tâm trạng lần nữa trở lại tiệc rượu,đã

nhìn thấy Vu Thiểu Đình đang tiễn tân khách,trên mặt là nụ cười máy móc

làm cô nhìn đau lòng,cô đã tổn thương hắn.

Trên đường về nhà,Liễu

Uyển Nhi nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện với Vu Thiểu Đình,nhưng bởi

vì vẻ thờ ơ trên mặt hắn mà dừng lại.

Xe ngừng lại tại bãi đậu xe Lâm gia.

Vu Thiểu Đình đang muốn xuống xe.

“Anh Thiểu Đình.” Phía sau truyền đến tiếng gọi dịu dàng của cô.

Tay đặt trên cửa xe dừng lại.

“Thật xin lỗi.”

Cô biết mình đã tổn thương hắn,nói nhiều xin lỗi hơn nữa cũng không thể đền bù,cô muốn cho hắn biết không phải cô cố ý.

Bàn tay to nắm thật chặc thành quyền,nếu như có thể hắn hy vọng mình không

đi tìm cô,như vậy hiện tại hắn cũng sẽ không khổ sở như vậy.

“Em không phải cố ý,em vốn muốn tránh hắn. . . . . .”

Tất cả lời đều bị nụ hôn đột ngột nuốt vào.

Vu Thiểu Đình dùng sức ôm lấy giày vò cô gái trong ngực,đặt cô lên ghế

ngồi,nụ hôn dời xuống cổ điên cuồng gặm liếm,chỉ nghe xoẹt một

tiếng,quần áo của cô bị hắn giật mạnh xuống.

“Anh Thiểu Đình!” Liễu Uyển Nhi vỗ mạnh lên lưng hắn,hắn như vậy khiến cô sợ hãi.

Cô phản kháng rốt cục khiến hắn tỉnh táo,nhìn thấy sợ hãi trong mắt,Vu

Thiểu Đình tự trách trong lòng,ghen tức thiếu chút nữa làm hắn mất lý

trí,nhanh chóng mở cửa xe,bối rối chạy đi.

Nhìn bóng người hắn biến mất trong màn đêm, Liễu Uyển Nhi lần nữa rơi lệ,tại sao biến thành như vậy? Trong quán rượu ầm ĩ,Vu Thiểu Đình tự rót cho mình hết ly này đến ly

khác,lúc này chỉ có rượu mới có thể xóa đi phiền muộn trong lòng hắn.

Rốt cục uống đủ rồi cũng uống no,ném lại mấy tờ tiền lớn rồi bỏ đi.

Không để ý người phía sau hô thối tiền cho hắn.

Lắc lư lảo đảo đi trên đường lớn trống trải,Vu Thiểu Đình không biết mình muốn đi đâu chỉ biết không muốn về nhà.

Bỗng nhiên có mấy người ngă